Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 445



Chương 445

Nghĩa là càng cảm động càng tốt, mà tốt nhất là cảm động đến mức không sao rời xa anh được.

Hiện tại về phía Lục Tấn Uyên, anh cần cư xử cẩn trọng hơn với tình cảm của mình và Ôn Ninh, anh cũng không thể nào tự tin được như trước kia, rằng chắc chắn đến cùng Ôn Ninh sẽ chọn anh.

Vậy nên, bất cứ lý do gì có thể khiến Ôn Ninh mãi ở bên mình, anh đều không bỏ qua.

Trải qua cuộc so tài lần này, bất kể là kết quả cuộc thi hay sự ra đi của Hồng Ngọc cùng với việc Ôn Ninh thăng chức một lần nữa đều gây ra thêm một cơn chấn động khắp trên dưới toàn công ty.

Đã có màn thể hiện của Lục Tấn Uyên trong cuộc họp cổ đông cấp cao lần trước, nên các cổ đông tỏ ra hết sức bình tĩnh trước cơn chấn động lần này, khiến Lục Tấn Uyên cực kì hài lòng.

Cứ như vậy, Ôn Ninh gia nhập bộ phận A thành công. Tuy không còn giữ chức vụ giám đốc, nhưng vào được bộ phận A mới xem như chính thức tiếp xúc với các dự án thiết kế then chốt của tập đoàn Lục Thi.

Ở nhà họ Lục Từ sau cuộc cãi vã không lấy gì làm vui vẻ của Lục Tấn Uyên và Diệp Uyển Tĩnh lần trước, quả thực Diệp Uyển Tĩnh đã yên ắng được một thời gian, nhưng muốn bà ta dừng lại tại đây là tuyệt đối không thể.

Trên bàn ăn, bà ta tự tay bê một đĩa hoa quả đi đến sofa, ngồi xuống cạnh An Bảo đang xem hoạt hình.

“An Bảo, đang xem tivi à, dạo này không thấy cháu ở nhà mấy, cháu đi đâu thế.” Diệp Uyển Tĩnh hỏi vu vơ.

Lục An Bảo ăn một miếng chuối: “Ba đưa cháu ra ngoài.”

Nếu như là trước kia, cậu bé Lục An Bảo thường trả lời thành thật bất cứ câu hỏi nào của bà nội Diệp Uyển Tĩnh.

Nhưng từ sau lần Ôn Ninh đến chơi nhà họ Lục, bất cứ câu hỏi nào có liên quan đến mẹ là cậu nhóc bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí cố tình giấu diếm.

“An Bảo, trò chuyện với bà nội một lúc nào.” Diệp Uyển Tĩnh tươi cười bế cậu nhóc đặt ngồi trên đùi mình.

“Bà nội muốn nói chuyện gì ạ?” Đôi mắt đen lay láy của Lục An Bảo đảo quanh.

“Chuyện gì cũng nói được mà… An Bảo, bà nội hỏi cháu, cháu muốn có một người mẹ không.” Diệp Uyển Tĩnh đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn đặt ra câu hỏi mang tính thăm dò.

“Muốn ạ” Cậu bé gật đầu không do dự.

Bà ta mừng rỡ, liền cười bảo: “Được, bà nội biết rồi, lát nữa cháu tự nói với bố, nói là cháu muốn có mẹ, biết chưa?”

Cậu nhóc chớp chớp mắt: “Nhưng bà nội ơi, cháu đã có mẹ rồi mà.”

Diệp Uyển Tĩnh sa sầm mặt lại, gần như trong thoáng chốc bà đã ý thức được người mẹ mà cháu trai nhắc đến là ai, đây là điều bà không thể khoan nhượng được.

“Nói linh tinh, An Bảo, cháu phải biết, cháu vẫn chưa có mẹ, sau này không thể nói như vậy được nữa biết chưa.” Bà ta lập tức dạy bảo.

Lục An Bảo ngay lập tức bĩu môi, dịch mông khỏi đùi bà nội nhảy phắt xuống, làm mặt xấu với Diệp Uyển Tĩnh, thể hiện thái độ cau có không vui.

“Cháu không nói linh tinh, vốn dĩ là cháu có mẹ, mẹ cháu tên là Ôn Ninh, cháu cũng chỉ nhận mẹ là mẹ cháu thôi, bà nội thật đáng ghét.” Nói xong, cậu bé chạy vọt lên tầng.

Diệp Uyển Tĩnh bị cháu trai làm cho tức gần chết.

Bà ta ngồi trên ghế sofa, sắc mặt không rõ tốt hay xấu, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cái cô Ôn Ninh ấy cũng sẽ vào sống ở nhà họ Lục, và bà ta tuyệt nhiên không hề muốn thấy cảnh tượng ấy.

Từ đầu Diệp Uyển Tĩnh đã không ưa Ôn Ninh, từ sau lần vô lễ với bà ta trước đó, ấn tượng về cô thời điểm này đã rớt xuống đến đáy, chỉ còn sót lại sự ghét bỏ.

Sau này con trai mình có cưới bất cứ ai bà cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng riêng cô Ôn Ninh kia thì bà không nhịn được, bà ta nhất định phải nghĩ ra cách chọn cho con trai một nàng dâu như ý muốn của bà ta.

Tìm ứng viên vốn không dễ nhưng không ngờ chưa đến vài ngày, ông trời đã đem một người đến tận nơi tặng cho bà ta.

“Cháu là Cung Hoa đúng không, dì nhớ hồi cháu còn nhỏ dì đã từng bế cháu đấy, về sau gia đình cháu di dân ra nước ngoài cả, bao năm không gặp, đúng là ngày càng xinh đẹp.”

Hôm nay, có một vị khách đến nhà họ Lục, tên gọi Cung Hoa, năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi, là cháu gái của một đồng đội thân thiết từng tham gia cách mạng với ông cụ Long thời trẻ. Nghe nói cha mẹ của Cung Hoa đã mất từ khi cô ta còn rất nhỏ, cô ta được ông nội nuôi nấng, bao năm qua cư trú ở nước ngoài.

Khoảng thời gian trước, ông nội cô ta đã qua đời do tuổi cao sức yếu, trước lúc lâm chung còn đích thân gọi điện thoại cho người đồng đội cũ ở trong nước, cũng tức là ông cụ Long, để cậy nhờ đồng đội cũ chăm nom cho cô cháu gái.

Dù gì, sau khi ra đi, cháu gái Cung Hoa của ông ta cũng chẳng còn lại ai là thân thích, cho dù vẫn còn thì quan hệ cũng không mấy thân thiết, cậy nhờ họ chi bằng nhờ người đồng đội ngày xưa.

Ông cụ Long nhận được cuộc điện của đồng đội cũ mừng vui khôn xiết, hiển nhiên không khước từ yêu cầu như vậy.

Cung Hoa có nét đẹp thanh tú, xét về dung mạo gần như không hề kém cạnh Ôn Ninh, thái độ của Diệp Uyển Tĩnh với cô ta so với cách xử sự với Ôn Ninh thực sự là một trời một vực.

“Bác gái, hồi nhỏ đúng là cháu có đến chơi nhà họ Lục hai ngày, cháu vẫn còn nhớ, cảm giác bác gái vẫn hệt như năm nào, không thay đổi gì cả.”

Diệp Uyển Tĩnh hân hoan: “Ôi chao, xem cái miệng con bé ngọt chưa kìa, nói năng nghe ưng thế cơ chứ.”

“Ông cụ đã căn dặn dì rồi, cháu cứ yên tâm ở lại nhà họ Lục đi đã, xem đây như là nhà mình vậy.”

“Năm đó dì sinh Tấn Uyên xong, là muốn có một đứa con gái lắm, con gái ngoan ngoãn vâng lời biết mấy, xem như ông trời đã giúp dì hoàn thành tâm nguyện này rồi.”

Cung Hoa ngồi thẳng lưng, chiếc váy đang mặc toát lên vẻ thanh lịch, dáng ngồi ngay ngắn đoan trang, khóe miệng nở nụ cười bến lẽn.

Diệp Uyển Tĩnh nhìn thế nào cũng thấy quý mến, càng nhìn càng vừa lòng, khi đã thỏa mãn thì suy nghĩ bỗng trở nên linh hoạt, không dừng lại được.

Con dâu của bà ta phải là cô gái dòng dõi thư hương, thấu tình đạt lý như Cung Hoa mới phải.

“Đúng rồi, cháu có còn nhớ Tấn Uyên con trai dì không, hồi nhỏ cháu cũng từng gặp nó, nhưng mà lâu như vậy rồi, chắc cháu không còn ấn tượng “Không sao, đợi Tấn Uyên về, dì bảo nó đi dạo khắp nơi ở Hà Nội cho quen, có ưng ý thứ gì muốn mua thì bảo Tất Uyên mua cho cháu, tuyệt đối không được khách sáo.”

Ánh mắt Cung Hoa khẽ lay động, mỉm cười: “Anh Tấn Uyên ạ? Cháu còn nhớ mà, hồi bé anh ấy nghiêm túc lắm, mấy hôm nay về nước, cháu cũng thấy hình của anh ấy trên tạp chí.”

Nói đến đây, cô ta hơi nhíu mày, chợt nhớ lại bức hình có Lục Tấn Uyên khôi ngô tuấn tú cùng những thành công được tạp chí mô tả, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười xao xuyến.

Buổi chiều, Lục Tấn Uyên vừa về đến nhà đã thấy Cung Hoa ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy anh, cô ta tức thì đứng dậy.

Diệp Uyển Tĩnh giới thiệu hai người với nhau, lúc này Lục Tấn Uyên mới biết, tuy trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại thấy không vui.

Ôn Ninh còn chưa dọn về nhà họ Lục sống mà bỗng dưng trong nhà lại có một người phụ nữ lạ mặt, quả là một tin tức khiến người ta không vui lên nổi.

Nhưng dù gì đây cũng là cháu gái của đồng đội cũ của ông nội, khiến anh cũng không tiện nói gì nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.