Chương 68
“Là cô làm cho Lục Tấn Uyên hủy bỏ đầu tư với nhà họ Dư? Rốt cuộc cô cho anh ta thuốc mê gì, hạng mục mấy triệu nói hủy liền hủy, cô có biết bởi vì chuyện này, Dư Phi Minh và em gái cô đã chia tay hay không, hiện tại nó ở trong bệnh viện, thân thể suy yếu đến phải dùng đến truyền dinh dưỡng, đây đều là do cô sai.”
Ôn Khải Mặc thấy Ôn Ninh không chịu lại đây, chỉ có thể chịu đựng lửa giận xuống xe, đi tới giáo huấn cô.
Ôn Ninh nhíu mày, Ôn Khải Mặc không cần nói dối cô chuyện này, vậy thì tức là nói, Lục Tấn Uyên thật sự hủy bỏ hợp tác với nhà họ Dư, đây… Là vì cô sao?
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Ôn Ninh có chút loạn, có điều, cô không biểu hiện ra cái gì, ngược lại nâng mắt nhìn về phía Ôn Khải Mặc, “Ông cảm thấy, tôi có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Ôn Ninh không dám tin Lục Tấn Uyên là vì mình mới làm như vậy, người đàn ông như anh ta, lý trí luôn luôn áp đảo hết thảy, bình thường làm việc cũng không có một chút tình người, sao sẽ vì một người phụ nữ mà đưa ra loại quyết định này.
Nhất định, là bởi vì nhà họ Dư có vấn đề.
“Khẳng định là chính bản thân nhà họ Dư có vấn đề, cổ phiếu mới có thể giảm mạnh, sau đó nhà họ Lục mới có thể thoái vốn, Ôn tiên sinh, ông đổ tất cả trách nhiệm lên trên người tôi, không biết là rất mâu thuẫn sao? Dù sao, tôi là phế vật trong mắt ông, rác rưởi không nên tồn tại, một đứa phế vật, không nên có bản lĩnh lớn như vậy.”
Ôn Khải Mặc bị cô làm tức giận đến nói không nên lời, trầm mặc một lát, “Em gái cô bị chuyện này đả kích rất nghiêm trọng, cô tốt xấu gì cũng là chị gái của nó, sẽ không thể…”
“Không thể.” Ôn Ninh không có kiên nhẫn nghe xong những lời này, đây là không thuyết phục được cô, chỉ có thể đánh chủ ý lên cảm tình?
Nhưng là, giữa cô với Ôn Lam có tình cảm chị em từ đâu tới chứ, Ôn Lam không muốn thấy cô sống vui vẻ, cô cũng giống vậy, đóa Bạch Liên Hoa hồ đồ kia càng thê thảm, cô lại càng là vui vẻ.
“Được, được, ngay cả em gái mình cô cũng không để ý, vậy, có phải ngay cả mẹ cô cũng không để ý hay không?” Ôn Khải Mặc thấy bộ dáng mềm cứng không ăn của Ôn Ninh, chỉ có thể xuất đòn sát thủ.
Ông ta nói xong, Ôn Ninh dùng một loại ánh mắt cực kỳ hèn mọn nhìn ông ta, giống như đang nhìn một đống rác rưởi làm cho người ta ghê tởm, cái loại ánh mắt này, làm cho ông ta chột dạ.
Dùng mẹ uy hiếp cô một lần hai lần không đủ, tại sao cô lại có loại cha như vậy?
“Tôi đã biết hiện tại mẹ đang ở trại an dưỡng tại nước M, tìm được bà ấy, chỉ là vấn đề thời gian.” Ôn Ninh nhìn chắm chắm Ôn %3D Khải Mặc, không dám bỏ qua chút phản ứng nào của ông ta.
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông vừa mới còn tràn đầy tự tin lóe lên một lát.
Lúc này cô mới xác định, mẹ cô thật là ở nước M.
Lúc trước trong những tấm ảnh mà Trương Nhã Lâm gửi tới, cô đã nhờ Bạch Dịch điều tra những chi tiết ở trên một chút, tuy rằng không thể điều tra ra vị trí cụ thể, nhưng đại khái ở nước nào thật ra đã có thể tra ra, định vị ở là nước M.
Vấn đề duy nhất là, Bạch Dịch không có nhiều thế lực ở nước M, muốn tìm kim dưới từng nơi trong biển rộng cơ bản là không có khả năng.
“Ông cảm thấy được hiện tại tôi hẳn là đi cầu Lục Tấn Uyên hỗ trợ tìm tung tích của mẹ tôi, vĩnh viễn thoát khỏi khống chế của ông, cần phải dựa lời nói của ông mà làm, tiếp tục nén giận?”
Ôn Khải Mặc không nghĩ tới thế nhưng cô còn có bản lĩnh này, chần chờ trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, “Cô cảm thấy tôi thật sự không dám làm gì cô sao?”
Ôn Ninh sợ run lên một chút, trong lòng nghĩ vì mẹ, lại vẫn cắn răng, “Nếu ông dám xuống tay với mẹ, tôi đây cũng nhất định hủy nhà họ Ôn, cho ông nếm thử tư vị thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần, ông cảm thấy tôi có bản lĩnh này hay không?”
Hiện tại, Ôn Ninh đã hiểu được, nếu bởi vì mẹ mà thoái nhượng với người của nhà họ Ôn lần nữa, chính là tự hại cô.
Những hành vi của bọn họ sẽ lại càng thêm quá phận, vạn nhất ngày nào đó Ôn Ninh thật sự không có uy hiếp, nói không chừng sẽ không quan tâm tới quân cờ là mẹ nữa.
Cho nên, cô không thể lại ngồi chờ chết, phải chủ động công kích.
Ôn Khải Mặc trầm mặc, nếu là Ôn Ninh chỉ có hai bàn tay trắng, vậy ông ta có thể xem như cô đang ăn nói bừa bãi, không đáng để ý tới.
Nhưng hiện tại, phía sau cô còn có Lục Tấn Uyên, nếu thật sự trả thù nhà họ Ôn, vậy chính là chuyện tập đoàn Lục thị động ngón tay.
Ôn Khải Mặc trải qua ngày tháng khổ cực, người như vậy, thường thường sẽ càng thêm tham luyến vinh hoa phú quý có được hiện tại, bởi vì trước kia khổ cực, cho nên, sợ hãi mất đi, ông ta không dám lấy nhà họ Ôn ra để mạo hiểm.
“Ôn Ninh, cô thật làm cho tôi thất vọng.” Bất lực bỏ lại một câu như vậy, Ôn Khải Mặc xoay người lên xe.
Ôn Ninh nhìn thấy ông ta rời đi, lạnh lùng cười, thất vọng?
Chính là bởi vì cô cự tuyệt yêu cầu vô lý ấy của ông ta liền thất vọng, vậy thời điểm bọn họ lần lượt muốn hủy cô, thì tính như thế nào?
Thật đúng là nghiêm đã luật nhân, khoan lấy đãi mình.
Ngoại ô, tại một sân golf phong cảnh đẹp đẽ.
Ông cụ Lục chậm rãi đi tới, Lục Tấn Uyên đi theo phía sau ông ta, không nhanh không chậm.
Buổi chiều hôm nay, đột nhiên ông cụ gọi điện thoại tới, nói là có việc tìm anh, Lục Tấn Uyên đến đây, ông ta lại không nói cái gì, chính là ở trong này mang theo Lục Tấn Uyên đi tản bộ.
Hiện tại, đã là chạng vạng, ánh nắng chiều đã nhuộm đám mây phía chân trời thành một mảnh đỏ như máu, xinh đẹp lại làm cho người ta có vài phần phiền muộn.
Ông cụ nhìn thấy ánh nắng chiều vô cùng sáng lạn kia, rốt cục mở miệng, “Tấn Uyên, đầu tư của nhà họ Dư, sao lại thế này?”
Trong lòng Lục Tấn Uyên trầm xuống, quả nhiên chuyện này không thể gạt được ông cụ nhà anh, vì thế, dựa theo lý do đã nghĩ xong, “Một thời gian trước, con lại khởi động hoạt động thẩm tra đối với các hạng mục của nhà họ Dư một lần nữa, phát hiện phương thức kinh doanh của bọn họ lạc hậu, tuy rằng bây giờ còn có thực lực nhất định, nhưng cũng không phải kế lâu dài.”
“Là như vậy sao?” Ông cụ quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn anh.
Dưới ánh mắt cơ trí như vậy, rất khó che dấu cái gì.
“Phải” Mặt Lục Tấn Uyên không chút thay đổi trả lời.
Thật là, vậy là tốt rồi.” Ông cụ Lục nhìn thấy cháu trai cao lớn trước mặt, tư vị trong lòng nói không nên lời.
Tuy rằng, Lục Tấn Uyên nói hiểu rõ tình hình thực tế, nhưng với trực giác mãnh liệt nhiều năm qua của ông cụ Lục, vẫn cảm thấy được không đơn giản như vậy.
Mà ông ta không hy vọng nhìn thấy nhất, là Lục Tấn Uyên vì một người phụ nữ mà làm ra loại quyết định này.
Một người đàn ông vạn nhất bị cảm tình chi phối, vậy chung quy khó thành đại sự.
Huống chi, người phụ nữ kia lại là Ôn Ninh.
“Gần đây con ở chung với Ôn Ninh như thế nào?” Ông cụ Lục cũng không có tiếp tục truy hỏi chuyện này, chuyện vừa chuyển, nhắc tới Ôn Ninh.
“Hoàn hảo.”
Lục Tấn Uyên nghĩ, chưa nói gì, chỉ là nghĩ đến, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, trong lúc đó bọn họ đã không giương cung bạt kiếm như ban đầu.
Ngay từ đầu, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy cô là tội phạm, một người phụ nữ không từ thủ đoạn, nhưng sau khi tiếp xúc, từng nghĩ đến ấn tượng vĩnh viễn sẽ không thay đổi thế nhưng chậm rãi phai nhạt.
Anh đã không tìm thấy cảm giác chán ghét và oán hận tận cốt tủy với cô lúc trước.
Lão gia tử nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng cũng có cân nhắc.
Nếu là trước kia, Lục Tấn Uyên nhất định sẽ nói anh chán ghét Ôn Ninh, anh cũng nên chán ghét cô mới đúng, dù sao cũng là người phụ nữ kia hại anh ngủ ở trên giường trọn vẹn ba năm.