Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 164: Điên cuồng đua xe



Có lúc cô thật sự cảm thấy mình đã thiếu bọn họ "Được!"

"Mẹ, vạn tuế!"

Ba người ở chung hòa thuận, tiếng cười ở trong sáng sớm có vẻ động lòng người như vậy.

Vương Thiến Như nhìn chằm chằm động tĩnh trên lầu, cô không thể để Đơn Triết Hạo nhân cơ hội chạy thoát, nhất định phải ngăn anh lại, bắt Đơn Triết Hạo đưa mình đi chơi.

Đơn Triết Hạo mặc tây trang thẳng tắp, thật chỉnh tề xuất hiện trước mắt Vương Thiến Như. Trên người vẫn lạnh lẽo cự tuyệt người khác ngàn dặm như cũ, thật không hiểu nổi, anh được chế tạo ra từ núi băng hay sao, toàn thân đều mang theo khí lạnh, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.

Nói thật gương mặt lạnh lùng của Đơn Triết Hạo không khác gì xác chết, vẻ đẹp rất tuấn tú của anh khiến nhiều cô gái xiêu lòng nhưng đáng tiếc không phải là món ăn ưa thích củaVương Thiến Như.

Cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo đi tới cửa, căn bản cũng không muốn nói chuyện với cô, Vương Thiến Như chỉ có thể cầm lấy ví tiền chạy theo sau.

Nhanh chóng đuổi theo Đơn Triết Hạo đã thấy anh ngồi vào trong xe, cô cấp tốc chạy tới, kéo cửa tay lái phụ ngồi vào.

Đơn Triết Hạo cau mày nhìn khách không mời mà đến, vẻ mặt không vui, giọng nói lạnh lẽo: "Đi xuống!"

Vương Thiến Như nói nhất định phải đi chơi? Cô thắt dây nịt an toàn, vẻ mặt thề sẽ không nghe lệnh.

"Không cần, anh uống rượu thua, anh đã đồng ý với tôi, bây giờ anh phải làm theo yêu cầu của tôi, yêu cầu của tôi chính là anh phải theo tôi cả ngày." Vương Thiến Như nhìn anh tức giận tới cực điểm, nhưng là cô không quan tâm, chỉ cần cô có thể đạt được mục đích của mình.

Từ nhỏ Đơn Triết Hạo đã biết, Vương Thiến Như nếu tức giận thì sẽ liều mạng không từ thủ đoạn, hơn nữa cô sẽ không quên đem chuyện uống rượu giắt ở trên miệng.

Anh cảm thấy ở chung một chỗ với Vương Thiến Như, sớm muộn gì cũng có ngày bị tức chết, cứng rắn nói: "Đi xuống, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."

"Không cần, đấng mày râu thua mà không dám nhận, còn được coi là đàn ông sao? A!" Vương Thiến Như còn chưa chuẩn bị xong, xe của Đơn Triết Hạo liền giống như một thanh kiếm, lao nhanh ra ngoài .

Cô không phòng bị nên đầu bị đụng vào cửa thủy tinh, vội xoa đầu. Nhưng nhìn kỹ thuật đua xe của Đơn Triết Hạo rất tốt, những chiếc xe ở bên cạnh cũng đều bị bỏ rơi ở phía sau, lại khiến Vương Thiến Như phấn khích không ngừng.

Từ nhỏ đến lớn cô đều được nuôi dưỡng giống như là con trai, cô cũng hay tham gia đua xe.

Đơn Triết Hạo lườm Vương Thiến Như một cái, anh thật sự không biết người bên cạnh đến cùng có phải là phụ nữ hay không, tốc độ nhanh như thế, nhưng cô ta không hề sợ hãi, mà còn vui vẻ hưng phấn, đúng là người phụ nữ điên.

Phía sau, đã có xe cảnh sát đuổi theo, cả đường phố náo loạn, loa cảnh báo vang lên ở phía sau: "Xe phía trước, đi chậm lại dừng vào ven đường."

"Đơn Triết Hạo, mau thể hiện bản lĩnh của đàn ông, hãy bỏ rơi cảnh sát ở phía sau đi." Vương Thiến Như hưng phấn nói, lúc trước bị bà nội quản chặt nên đã rất lâu rồi cô không được đua xe điên cuồng thế này.

Hạ cửa sổ xe xuống để gió từ bên ngoài thổi vào mặt, cảm giác kích thích làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đơn Triết Hạo nheo mắt tới Giản Nhụy Ái, khi đó anh cũng cố ý đua xe lại dọa Giản Nhụy Ái sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch. Còn Vương Thiến Như lại vo cùng phấn khích vui vẻ. Cùng là phụ nữ nhưng phản ứng của Vương Thiến Như và Giản Nhụy Ái không giống nhau, ánh mắt anh liền ảm đạm.

Trong lúc anh đang mải suy nghĩ mông lung.

"Đơn Triết Hạo, chú ý nhìn đường kìa!" Vương Thiến Như chỉ tay về phía trước mặt, nhìn thấy xe sắp đụng vào tảng đá vội hét rầm lên .

Anh bừng tỉnh, lập tức đánh tay lái, tiếng phanh xe chói tai vang lên, đầu xe quẹo cua liền theo quán tính trượt đi mấy mét, rốt cuộc cũng đã an toàn rồi.

Vương Thiến Như vỗ vỗ ngực mình, sắc mặt tái nhợt, tức giận quát: "Đơn Triết Hạo, anh làm gì thế? Đua xe cũng không nhìn đường."

Đơn Triết Hạo không đáp lại cô, trong lòng anh đang nhớ tới Giản Nhụy Ái, bàn tay nắm chặt tay lái, vẻ mặt trầm tĩnh không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Không khí trở nên có chút quái dị, Vương Thiến Như cũng không biết chuyện gì đang xảy ra? Nghiêng đầu kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo, cảm giác giống như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó?

Đột nhiên, nhớ tới buổi tối hôm qua khi anh cầm bức ảnh và liên tục rót rượu cho mình. Cô cũng hiểu được mấy phần, vừa định nói chuyện thì xe cảnh sát đã chạy tới bên cạnh, đứng ở bên ngoài xe gõ cửa, Vương Thiến Như khẽ cau mày, thật phiền toái.

Vương Thiến Như nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh không có động tĩnh gì, liền lấy ngón tay chọc chọc cánh tay anh "Này, anh nghĩ một chút xem nên giải quyết như thế nào?"

Đơn Triết Hạo không nói gì xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát.

Cảnh sát nhìn thấy Đơn Triết Hạo, ngay lập tức thay đổi thái độ, tươi cười chào hỏi: "Thì ra là tổng giám đốc Đơn, thật xin lỗi, tôi không biết là anh, anh có thể đi, những chuyện này chúng tôi có thể tự xử lý."

Thấy cảnh sát nhún nhường Đơn Triết Hạo như thế khiến Vương Thiến Như hoàn toàn choáng váng, mãi đến lúc Đơn Triết Hạo quát cô, cô mới phản ứng được.

Nhanh chóng ngồi vào trong xe, không thể tưởng tượng nổi nhìn vẻ mặt âm trầm của Đơn Triết Hạo "Thật là quá khoa trương, chế độ trong nước thật là rách nát."

"Ngậm miệng của cô lại!"

Vương Thiến Như chỉ có thể lè lưỡi một cái, người đàn ông vô tình, ở chung cũng không thể nói chuyện được.

Xe đi được khoảng một nửa đoạn đường, nhìn phía bên ngoài càng ngày càng ít xe đi lại, cô thú vị nhìn thấy bên kia có rất nhiều nam nữ tụ tập, âm nhạc đinh tai nhức óc.

Không khí kích thích như vậy, làm cho Vương Thiến Như không kìm nén được, lòng của cô đã sớm bay về nơi đó, ở nước Mĩ cô chỉ thích loại sinh hoạt này.

"Nhanh lên một chút, qua bên kia, qua bên kia. . . . . ."

Đơn Triết Hạo cười nhạt, quẹo xe chạy về chỗ đám người, mọi người nhìn thấy chiếc Lamborghini hào hoa, rối rít nghiêng đầu nhìn bọn họ, một hồi tiếng reo hò, giơ cao ly rượu cùng hét lên vui mừng .

Vương Thiến Như nhiệt huyết sôi trào với cảnh tượng này, không ngờ trong nước cũng có chuyện kích động như thế.

Cô không thể chờ đợi được xuống xe, vẫy tay nhìn hướng bọn họ hô lớn “anh em”.

Có hai nam nữ mặc quần áo hip-hop từ trong quầy bar đi ra, trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ cợt nhả " Anh Hạo, đã lâu không gặp!"

"Đã lâu không gặp!"

Ruốt cuộc Vương Thiến Như cũng hiểu rõ, thì ra Đơn Triết Hạo là khách quen của nơi này, xem ra bọn họ rất quen thuộc.

"Anh Hạo, hôm nay mang theo hot girl tới, nhìn xem có thể so sánh với tôi được hay không?"

Người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng bên cạnh người đàn ông Hip-hop, kéo cánh tay anh ta, ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Thiến Như, dáng vẻ như khiêu khích.

Vương Thiến Như là một phụ nữ có lòng hiếu thắng cực mạnh, nhìn người phụ nữ phách lối, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường, lúc cô ở đây đua xe thì cô ta còn không biết đang bú sữa mẹ ở nơi nào đấy.

"Đơn Triết Hạo, chìa khóa xe." Vương Thiến Như không tin sẽ thua cô ta.

Đơn Triết Hạo cũng không có ấn tượng tốt với Vương Thiến Như, cũng không quan tâm đến sự sống chết của cô, nhưng lại rất tin tưởng Vương Thiến Như, dù sao cô chính là bà đàn ông nên thoải mái ném chìa khóa xe cho cô "Không được để xe của tôi bị xước."

"Đơn Triết Hạo!" Vương Thiến Như lườm anh một cái, lúc nào thì anh dám hạ thấp uy phong của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.