Cô cũng không cho Đơn Triết Hạo cơ hội cự tuyệt, lôi kéo anh đi về hướng bàn Giản Nhụy Ái đang ngồi.
Cụ Duệ Tường cầm tay Giản Nhụy Ái, khẽ nắm chặt để trấn an, khiến nhịp tim đang loạn vì sợ hãi của Giản Nhụy Ái có thể lấy lại được chút bình tĩnh.
"Chào cô, cô là Tiểu Nhụy phải không? Đơn Triết Hạo thật sự rất thích. . . . . ."
Đơn Triết Hạo nghe thấy Vương Thiến Như không chút e dè vội cau mày quát: "Vương Thiến Như, cô nói cũng thật nhiều, cô ấy không phải là Tiểu Nhụy."
"Tôi thay anh. . . . . ." Vương Thiến Như nghe rõ lời nói của Đơn Triết Hạo, nghiêng đầu nhìn kỹ Giản Nhụy Ái.
Bị người khác nhìn chăm chú như vậy, làm cho Giản Tư Hạo đang ngồi trong lòng cô bị dọa sợ liền trốn vào trong ngực Cụ Duệ Tường.
"Không nên nhìn như thế, cô ấy là Giản Đơn, là bà xã của Duệ Tường!" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nói ra.
"Không phải, nhưng. . . . . ." Vương Thiến Như vẫn muốn nói tiếp , nhưng lại nhận được ánh mắt tức giận xen lẫn uy hiếp của Đơn Triết Hạo nên lời nói ra được một nửa không dám nói nốt.
Cô vẫn không thể tin được, rõ ràng đây chính là người trong hình.
Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nghe thấy từng câu từng chữ của cô ấy, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo sẽ giải thích nhiều như vậy với cô gái này, trong đầu cô không khỏi đặt ra nhiều dấu hỏi, quan hệ của bọn họ là như thế nào?
Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc, cô biết mình không có lập trường muốn đi qua hỏi cho rõ, bàn tay lại bị Cụ Duệ Tường nắm chặt nhưng vẫn không khống chế được run rẩy. Giản Nhụy Ái cảm thấy Vương Thiến Như nhìn mình, đành lễ phép cười cười, gật đầu một cái.
"Hạo, sao cậu có thời gian rãnh rỗi để đến đây? " Cụ Duệ Tường hỏi. Anh không muốn bọn họ nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái như vậy.
Vương Thiến Như chỉ nhìn Giản Nhụy Ái, không để ý người khác, xoay người một cái lại khiến cô kinh ngạc đến ngây người, là anh! Người đàn ông cô thích từ lâu, không nghĩ đến lại gặp mặt ở chỗ này, cô ngượng ngùng bụm má, xoay người véo gương mặt mình, đau như vậy chứng minh đây không phải là đang nằm mơ.
Mọi người ngạc nhiên nhìn động tác của Vương Thiến Như, duy chỉ có Đơn Triết Hạo là xem thường không quan tâm bởi anh đã sớm quen với các động tác điên điên khùng khùng của cô rồi.
Cô hưng phấn bắt được cánh tay Cụ Duệ Tường " Anh Tường, là em! Chính là người khi còn nhỏ đánh vào gan bàn chân của Đơn Triết Hạo, Vương Thiến Như."
Từ nhỏ đến lớn đều đánh Đơn Triết Hạo, làm Giản Nhụy Ái không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo, không nghĩ đến ánh mắt của hai người lại giao nhau, cô giả bộ như không có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo.
Đơn Triết Hạo thu ánh mắt né tránh của Giản Nhụy Ái vào trong mắt, nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Thiến Như, người phụ nữ chết tiệt này!
Cụ Duệ Tường cau mày, không chút lưu tình rút cánh tay của mình về, gương mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Tôi không nhớ."
Một câu nói của Cụ Duệ Tường đã đánh vỡ ảo tưởng của Vương Thiến Như , lúc Vương Thiến Như còn bé, cô vẫn luôn thần hồn điên đảo với hình tượng Cụ Duệ Tường cao lớn dịu dàng ít nói, nhưng lại phải theo cha mẹ sang Mĩ.
Không nghĩ đến, hôm nay bọn họ lại gặp mặt dưới tình huống như thế này, biểu hiện của Cụ Duệ Tường làm cho lòng cô khẽ chùng xuống, nhưng cô là dạng người gì chứ? Là một cô gái tràn đầy khí huyết .
"Có thể anhTường quên em, vậy chúng ta quen nhau lại lần nữa được không?"
"Dì, dì thích ba cháu sao?" Giản Tư Hạo đưa ánh mắt vô tội nhìn Vương Thiến Như, người phụ nữ này thật không có con mắt nha.
Vương Thiến Như muốn đem toàn bộ sự yêu thích với anh nói một lần, nhưng lời nói của Giản Tử Hạo khiến cô nghẹn lại "Ba?"
Đơn Triết Hạo kéo Vương Thiến Như đang ngây ngẩn người về phía mình, vẻ lạnh lùng trên gương mặt liền thay bằng tức giận "Cầu xin cô, có thể động não một chút được không? Không nhìn thấy một nhà ba người họ ăn cơm sao?"
Anh nói ra những lời này nhưng ánh mắt không tự chủ lại liếc về phía Giản Nhụy Ái, anh yêu Giản Nhụy Ái, nhìn người có dung mạo giống hệt với người phụ nữ mà anh yêu, lại đang cùng người đàn ông khác thân mật như vậy cũng cảm thấy không thoải mái.
Giản Nhụy Ái đang ở trong tình trạng lo lắng, ánh mắt mông lung không xác định, cũng không dám nhìn thẳng vào trong mắt Đơn Triết Hạo.
Vương Thiến Như không thể tin được nhìn Cụ Duệ Tường, hốc mắt bốc lên sương mù, cuối cùng đem ánh mắt ngừng ở trên người Giản Tư Hạo.
Cụ Duệ Tường hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của bọn họ "Hạo, hai người cũng muốn ăn cơm, vậy thì ngồi đây ăn chung đi!"
Anh đem xe lăn chuyển qua ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái thấy anh di chuyển, liền đứng dậy vòng qua người Đơn Triết Hạo, giúp Cụ Duệ Tường thay đổi vị trí đến bên cạnh mình, để chỗ đối hiện cho bọn họ.
Đơn Triết Hạo đem toàn bộ cử chỉ của bọn họ thu vào trong đáy mắt, không nói lời nào liền ngồi xuống.
"Anh Tường, chân của anh?" Vương Thiến Như kinh ngạc ngây người nhìn Cụ Duệ Tường ngồi trên xe lăn.
"Mặc kệ chuyện của tôi."Cụ Duệ Tường không thích người khác nhắc tới chân của anh, hơn nữa anh cũng không có ấn tượng tốt đối với Vương Thiến Như. Càng không muốn lãng phí lời nói ở trên người Vương Thiến Như.
Vương Thiến Như bị Cụ Duệ Tường độc ác cự tuyệt, ánh mắt liền ảm đạm mất hết vẻ linh hoạt hưng phấn lúc mới bước vào nhà hàng.
"Dì, dì là em gái của ba sao? Nếu không tại sao lại gọi ba cháu là anhTường?" Giọng nói ngây thơ của Giản Tư Hạo lập tức đánh vỡ yên tĩnh.
Giản Nhụy Ái nhìn chằm chằm Giản Tư Hạo "Không nên nói chuyện lung tung, mau ăn đồ của con đi."
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết cô, nếu như cô là bạn gái của Hạo thì tôi hoan nghênh cô, nếu như không phải thì không nên quấy rầy tôi." Cụ Duệ Tường ngẩng đầu, chán ghét nhìn Vương Thiến Như.
Mấy câu nói đó, quả thật có chút nặng, khiến Vương Thiến Như thật vất vả mới gặp được Cụ Duệ Tường lại mơ hồ có chút đau. Hốc mắt ngân ngấn nước mắt, Giản Nhụy Ái lúng túng nhìn Vương Thiến Như, lại nhìn Đơn Triết Hạo ngồi đối diện với Cụ Duệ Tường không chút quan tâm đến tâm trạng của cô ấy, đang chăm chú ăn cơm.
Thỉnh thoảng lại cầm ly rượu cụng ly với Cụ Duệ Tường "Vương tiểu thư, chị đừng nghe lời nói của Duệ Tường , mau ngồi xuống ăn, nếu như không đủ chúng ta lại gọi thêm."
"Cám ơn!" Vương Thiến Như cảm kích nhìn Giản Nhụy Ái, nếu không có Giản Nhụy Ái, thì cô chỉ có thể lúng túng đứng ở chỗ đó.
Mặc kệ như thế nào? Vương Thiến Như là một cô gái hướng ngoại, chỉ cần được nhìn thấy Cụ Duệ Tường, mọi chuyện khác đều không quan trọng .
Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng ăn uống, không khí yên tĩnh như thế ngược lại khiến cho Giản Nhụy Ái có cảm giác rất quái dị, cô gắp cái gì cũng có cảm giác rất khó ăn .
Cụ Duệ Tường đang gắp rau muống "Mau ăn đi, không nên ngẩn người."
Cô đảo thức ăn ở trong hai bát, tỉ mỉ lấy hết tỏi và hành ở trong bát ra, sau đó đặt đến trước mặt Cụ Duệ Tường và Giản Tư Hạo "Mau ăn đi!"
"Cám ơn mẹ!"
Một gia đình ấm áp hòa thuận khiến người ngồi ở phía đối diện có chút khó chịu, sắc mặt Đơn Triết Hạo cũng trở thành màu xanh lá cây, theo bản năng anh cho rằng là Giản Nhụy Ái đang thân mật cùng người đàn ông khác nên trong lòng vô cùng khó chịu. Cúi đầu tiếp tục ăn nhưng chẳng biết những thứ đó là gì và có mùi vị như thế nào.
"Chú, sao chú lại nhìn mẹ thế? Có phải là chú cũng cảm thấy mẹ rất xinh đẹp hay không?"
"Hạo Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái gọi cậu, càng lúc càng không có lễ phép, cô theo phản xạ muốn nhìn phản ứng của Đơn Triết Hạo, nhưng lại gặp phải ánh mắt nghi ngờ, cô sợ sệt cúi đầu.
Đơn Triết Hạo xoa đầu Giản Tư Hạo "Đúng vậy, mẹ cháu quả thật rất đẹp, hơn nữa lại giống với người phụ nữ mà chú yêu như đúc."
Sau khi anh nói xong, cố ý nhìn Giản Nhụy Ái, động tác hoảng hốt kia cũng giống hệt như Giản Nhụy Ái.
Cô đến cùng có phải là Giản Nhụy Ái hay không?
Nếu thật là như vậy, anh nên làm cái gì?
Trong lòng Giản Nhụy Ái đang run rẩy, bàn tay run run không có chút cảm giác nào.