Đơn Triết Hạo xoa đầu Giản Tư Hạo "Đúng vậy, mẹ cháu quả thật rất đẹp, hơn nữa lại giống với người phụ nữ mà chú yêu như đúc."
Sau khi anh nói xong, cố ý nhìn Giản Nhụy Ái, động tác hoảng hốt kia cũng giống hệt như Giản Nhụy Ái.
Cô đến cùng có phải là Giản Nhụy Ái hay không?
Nếu thật là như vậy, anh nên làm cái gì?
Trong lòng Giản Nhụy Ái đang run rẩy, bàn tay run run không có chút cảm giác nào.
Một bữa cơm mà tất cả mọi người đều không nói chuyện chỉ là lẳng lặng ăn.
Đơn Triết Hạo cứ nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái không chút kiêng dè, khí thế của anh làm cho Giản Nhụy Ái có chút thận trọng không dám ngẩng đầu nhìn lên.
" Hạo, thời gian không còn sớm, chúng tôi về trước, đứa bé vừa mới khỏi ốm cho nên không thể ra ngoài quá lâu, hôm nào rồi tụ tập sau." Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái không được tự nhiên nên lấy lý do để giải vây thay cho Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái run rẩy nghe theo lời nói của Cụ Duệ Tường. Bây giờ cô đang là bà xã của Cụ Duệ Tường nên không thể làm anh mất mặt được, rất nhanh kéo ghế đứng dậy nhưng lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Bữa cơm này ăn thật khổ cực, cô cảm giác ánh mắt của Đơn Triết Hạo giống như thanh kiếm xuyên thấu qua lòng cô, cho nên cô không biết mình có thể gạt được Đơn Triết Hạo hay không.
Cho tới bây giờ cô đều không gạt được anh.
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, trên mặt giả bộ trấn định, mỉm cười, giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như Daisy thanh thuần "Anh Đơn, cô Vương, gặp lại sau!"
Trong lòng cô muốn nói không hẹn gặp lại, cô cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với Đơn Triết Hạo, nhưng cô đã sai, cô căn bản không có cách nào đối mặt, cũng không có cách nào để nói chuyện bình thường với Đơn Triết Hạo.
Cho nên, cô biết mình là một người phụ nữ thất bại!
Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhìn Giản Nhụy Ái cẩn thận chăm sóc bọn họ. Cũng đúng! Trước kia Giản Nhụy Ái nào có chăm sóc người khác như vậy, người phụ nữ kia ở trong mắt người khác, giống hệt như bà chủ của gia đình, hiền hậu lại dịu dàng như vậy. . . . . .
Anh ngồi trong nhà hàng khó chịu, hiện tại cũng không ngồi được, túm lấy chìa khóa xe, xoay người muốn rời khỏi.
Vương Thiến Như vốn đang đắm chìm trong đau đớn, nhìn thấy Đơn Triết Hạo bỏ đi, kinh hoàng đuổi theo"Đơn Triết Hạo, sao anh đi mà không thèm nói một tiếng?"
Dù sao chân của cô cũng tương đối ngắn, anh cao hẳn 1m8, mà cô chỉ có 1m6, tự nhiên bước chân cũng không nhanh bằng anh, lúc đầu đầy mồ hôi đuổi theo anh, anh đã ngồi lên xe, chuẩn bị khởi động.
"Đơn Triết Hạo, anh là một người đàn ông tính tình thất thường, chờ tôi một chút. . . . . ."
Còn không đợi Vương Thiến Như nói dứt lời, xe của Đơn Triết Hạo liền nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một làn khói bụi.
Không cẩn thận hít phải khói bụi, liều mạng ho khan, ngay cả nhìn cũng không thấy bóng dáng chiếc xe nào, Vương Thiến Như không phản ứng kịp liền bị Đơn Triết Hạo vô tình ném ở nơi hoang vu không có bóng người này.
Cô nhìn làn khói bụi, không thể tin Đơn Triết Hạo đã thật sự bỏ cô lại "Đơn Triết Hạo. . . . . ." Cô tức giận hét, hận không thể gọi Đơn Triết Hạo quay lại.
Bên cạnh có chiếc Bentley dừng lại, cô ngây ngốc nhìn người trong xe, chỉ thấy Giản Nhụy Ái mở cửa kính xe xuống.
"Cô Vương, làm sao một mình cô lại ở chỗ này?"
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Vương Thiến Như nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như nhìn thấy hi vọng, "Không phải, Giản tiểu thư, tôi. . . . . ."
Cũng không thể nói Đơn Triết Hạo ném cô xuống đường, chuyện này khiến cô quá mất mặt.
Giản Nhụy Ái cũng biết tính khí của Đơn Triết Hạo, cũng đoán được mấy phần "Nếu không? Cô Vương, cô lên xe đi, chúng tôi tiễn cô trở về."
"Có thật không?" Vương Thiến Như không thể tin được nhìn Giản Nhụy Ái, thấy gương mặt trắng nõn của cô tràn đầy cảm giác thân thiết, cảm giác yêu thích trong lòng đối với Giản Nhụy Ái lại càng nhiều, hôm nay cô ấy đã giúp mình hai lần rồi.
Không ngờ cô ấy lại giành mất người đàn ông mà mình yêu mến, nhưng cô lại không hề ghét cô ấy, ngược lại còn rất thích cô.
"Đương nhiên là thật!" Giản Nhụy Ái nhìn Vương Thiến Như, thấy cô đơn thuần đáng yêu, hơn nữa vẻ mặt đáng yêu như vậy, ấn tượng đối với cô ấy lại càng tốt hơn.
"Cám ơn!" Vương Thiến Như không chút khách khí ngồi vào trong xe, coi như cô không để ý tới chuyện của Cụ Duệ Tường, nhưng là nếu như không ngồi lên, đi bộ cô cũng không biết đường trở về.
Vẻ mặt Cụ Duệ Tường không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói lạnh lẽo: "Lái xe!" Anh không thích Vương Thiến Như nhưng anh sẽ không không ngăn cản yêu cầu của Giản Nhụy Ái.
Tài xế nghe thấy lệnh của Cụ Duệ Tường, gật đầu một cái, vững vàng khởi động, tốc độ xe không nhanh không chậm, chạy ở trên đường cái.
Vương Thiến Như vỗ vỗ ngực, nếu như không có ngồi lên, cô thật sự không biết phải làm như thế nào vào ban đêm như thế này?
Nghĩ tới những chuyện này , cô lại chán ghét Đơn Triết Hạo thêm một phần.
Cô quay đầu, mắt không tự chủ nhìn về phía Cụ Duệ Tường, không phải cô muốn đi nhìn anh, mà là anh ngồi ngay ở ghế bên đằng sau, nhìn thấy gò má anh tuấn của anh, sống mũi thẳng, mấy sợi tóc không nghe lời rũ xuống mắt anh. Hình ảnh thật đẹp, khiến Vương Thiến Như nhìn say mê, cô không phải là người phụ nữ hoa si, nhưng cô chỉ hoa si vì một người đàn ông mười năm năm.
‘ xì ’ Giản Tư Hạo nhìn ánh mắt của Vương Thiến Như, cậu không hiểu chuyện giữa nam với nữ, nhưng cậu biết Vương Thiến Như nhìn ba, giống như Đơn Triết Hạo nhìn mẹ, cùng là một kiểu giống nhau.
Giản Nhụy Ái vỗ vỗ đầu Giản Tư Hạo, đưa ánh mắt ý bảo cậu không thể không biết lễ phép như vậy.
Gương mặt Vương Thiến Như ửng hồng, quay đầu lại không dám nhìn về phía sau nữa.
Vương Thiến Như khiếp sợ quay đầu "Cô vừa gọi tôi, về sau đừng gọi là cô Vương, gọi tôi là Thiến Thiến được rồi."
"Thiến Thiến. . . . . ." Giản Nhụy Ái lẩm bẩm nói, năm năm trôi qua, pham vi mà cô giao thiệp cũng chỉ có Cụ Duệ Tường và Giản Tư Hạo, sau đó chính là dì Vương, thật vất vả mới có một người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình, trong lòng cô thật sự vui mừng. Cho nên, miệng cô không che đậy nói, bật thốt lên "Tốt, vậy cô gọi tôi. . . . . ."
Ánh mắt Cụ Duệ Tường vẫn nhìn bên ngoài, giống như không chút để ý, thế nhưng giọng nói của Giản Nhụy Ái vẫn luôn đi vào tim của anh "Khụ khụ. . . . . ."
Anh ho khan nhắc nhở Giản Nhụy Ái, lo lắng cô không để ý lại lỡ miệng.
"Làm sao vậy?" Vương Thiến Như nhìn hai người có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi ra lời.
"Không có chuyện gì, gọi tôi là Tiểu Đơn được rồi!"
Giản Nhụy Ái không thích nói láo, nhưng lời nói dối đã bắt đầu thì không thể dừng lại, cô chỉ có thể cố gắng để lời nói dối tiếp theo hợp với lời nói dối trước đó thành một vòng tròn, cũng không biết lời nói dối nào mới đúng là điểm đầu?
Vương Thiến Như cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không nói gì "Tiểu Đơn, rất hân hạnh được biết cô."
"Ha ha. . . . . ."Giản Nhụy Ái bị Vương Thiến Như chọc cười" Thiến Thiến, cô ở chỗ nào?"
"Tôi ở tại nhà của Đơn Triết Hạo!"Vương Thiến Như nhanh nhảu trả lời.
Nhưng sắc mặt của Giản Nhụy Ái cứng đờ, khóe miệng mỉm cười khổ sở, không ngờ cô ấy và Đơn Triết Hạo lại phát triển nhanh như vậy, Đơn Triết Hạo cũng đã dẫn cô ấy vào trong nhà, việc này có phải là đại biểu cho việc Đơn Triết Hạo đã tiếp nhận cô ấy?
Cụ Duệ Tường quan tâm nhìn Giản Nhụy Ái, nắm tay cô muốn cho cô thêm sức mạnh.
Vương Thiến Như nhìn bọn họ tay trong tay, ánh mắt ảm đạm, xoay người nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài.
Cô về nước, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn tìm người đàn ông mà cô đã thích từ nhỏ, không ngờ đã tìm được nhưng anh đã có vợ con rồi.
Trong xe, ba người đều mang ba tâm trạng khác nhau.