Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 171: Làm công cụ ấm giường cho anh



Đơn Triết Hạo run rẩy, năm năm không thấy, Giản Nhụy Ái so với trước kia lại càng thêm không có tim không có phổi, có thể nói ra những lời vô tình như thế này, anh cười lạnh, từng bước tiến tới gần Giản Nhụy Ái, trên người mang theo luồng khí lạnh làm cho người ta hít thở không thông.

"Thả Quyền Hàn?" Đơn Triết Hạo hừ lạnh, trong lòng anh không thoải mái, lên kế hoạch rời khỏi anh, sau đó còn gả cho người đàn ông khác, hiện tại lại vì một người người đàn ông khác yêu cầu anh, Giản Nhụy Ái rốt cuộc xem anh là cái gì?

Giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo "Tiểu Nhụy, không phải em nên giải thích với anh thật tốt sao?"

"Không có cái gì tốt để giải thích, tôi đã kết hôn cùng với Cụ Duệ Tường, chuyện giữa chúng ta, đã trở thành quá khứ, anh cũng không cần thiết phải giữ lại quá nhiều kỉ niệm ."

Đơn Triết Hạo kéo bả vai cô, anh làm sao mà quên được? Trước kia khi cô biết cái chết của cha mẹ mình, cô cứ như vậy tàn nhẫn rời khỏi anh, cô độc ác như thế, vô tâm như vậy, hôm nay lại có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Anh không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lẽo, bàn tay đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong lồng ngực mình. Đã rất lâu rồi anh chưa được thoải mái ôm cô như vậy, ngửi mùi vị quen thuộc trên người cô, hương hoa nhàn nhạt, như thấm vào cả ruột gan của người ta.

"Không. . . . . ." Còn không đợi Giản Nhụy Ái nói xong, đôi môi của Đơn Triết Hạo đã bao trùm lên, đầu lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng cô, hung hăng đè ép đầu lưỡi cô, dùng sức gặm cắn môi cô.

Bá đạo, hút lấy ngọt ngào của cô, dùng sức mút thỏa thích, như hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng mình.

Giản Nhụy Ái bị anh cường hãn hù sợ, liều mạng lắc đầu, cô biết trong đây còn có Quyền Hàn, chỉ sợ khi anh tỉnh dậy sẽ nhìn thấy .

Dưới tình thế cấp bách, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của Đơn Triết Hạo, ngay lập tức một cỗ vị tanh liền tràn ra trong miệng bọn họ.

Đơn Triết Hạo đẩy Giản Nhụy Ái ra, tia máu từ khóe miệng anh chảy xuống, trong mắt mang theo tức giận cùng thất vọng, lạnh lẽo đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái "Em điên rồi ."

Cánh tay anh đem cô bế ngang lên, sải bước đi lên lầu.

Giản Nhụy Ái theo bản năng giãy giụa, bởi vì động tác quá kịch liệt nên thiếu chút nữa rớt xuống, cô kinh sợ vòng chắc cổ anh, nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của anh, tựa như lòng của cô cũng đang đau đớn.

"Đơn Triết Hạo, anh nhanh buông tôi ra."

Bị anh mang vào phòng ngủ lúc trước, bị anh ném lên giường, thân thể cô run rẩy, không ngừng lui về phía sau "Đơn Triết Hạo, anh không được tới đây, không nên quên tôi đã kết hôn, tôi là bà xã của bạn anh, anh làm như vậy là cưỡng gian."

Kết hôn, hai chữ này đã chọc giận Đơn Triết Hạo, ánh mắt anh lạnh lùng giống như khối băng, đôi môi giễu cợt nâng lên "Cưỡng gian, Cụ Duệ Tường có thể không niệm tình anh em, cướp em đi, hôm nay tôi cũng muốn làm ô ế cái danh bà xã của em, còn nữa anh nói cho em biết, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh nữa, cho nên em đừng mơ tưởng trở về bên cạnh Cụ Duệ Tường."

"Anh nói cái gì?" Giản Nhụy Ái run sợ nhìn Đơn Triết Hạo, không rõ ý tứ trong lời nói của anh "Không cho tôi đi, anh có thể coi chừng tôi, hay anh lấy dây trói tôi lại."

"Phương pháp này rất tốt." Đơn Triết Hạo âm trầm nói qua.

Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo, thấy ánh mắt tràn đầy tức giận của anh, cô biết không thể dùng cứng đối cứng với anh, nếu không cô phải chết là điều không cần nghi ngờ, cô cắn môi. Không dám nhìn sắc mặt Đơn Triết Hạo, cô cũng không muốn mình sẽ nói ra những lời làm tổn thương đến anh, nhưng thân phận bây giờ của cô chính là vợ của Cụ Duệ Tường, cho nên làm sao cô có thể ở chung một chỗ với Đơn Triết Hạo được?

Cô cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn vào mặt anh, trong lòng mơ hồ co rút đau đớn, nguyên nhân lớn nhất khiến Đơn Triết Hạo nổi điên chính là mình, cô bình tĩnh nói: "Hạo, thả anh Quyền Hàn ra đi, những chuyện này không có liên quan gì đến anh ấy, đó là chuyện giữa hai chúng ta."

Thân thể Đơn Triết Hạo bỗng run rẩy, ngoài miệng mang theo nụ cười lạnh, ngưng mắt nhìn Giản Nhụy Ái.

Căn phòng yên tĩnh, khiến cô thêm sợ hãi, mọi thứ đều trở nên ngột ngạt.

Đơn Triết Hạo không nghĩ đến người phụ nữ mà anh bảo vệ trong ngực, cô đã trưởng thành, cô cư nhiên cũng hiểu được cách dùng chiến lược.

Đột nhiên, Đơn Triết Hạo cảm giác được cách làm của anh lại buồn cười như vậy!

Anh vì muốn lừa gạt Giản Nhụy Ái đến biệt thự, không tiếc bắt cóc Quyền Hàn, trong mắt anh chỉ cần có được Giản Nhụy Ái, chuyện gì anh cũng có thể làm?

Thế nhưng, cô lại vì người đàn ông khác mà cùng anh đấu trí, trái tim cũng hoàn toàn băng giá rồi !

Ánh mắt anh ảm đạm, trong lòng âm ỉ đau nhói, quả đấm rất nhanh liền nắm chặt lại, khóe môi lạnh lùng nâng lên: "Thế nào? Cứng rắn không được lại chuyển thành mềm mại, nói cho em biết, nếu em dùng trăm phương ngàn kế vì không muốn làm người yêu của anh, vậy thì làm công cụ ấm giường của anh."

"Cái gì?" Nhịp tim của Giản Nhụy Ái đột nhiên dừng lại, nhìn nụ cười tà ác của Đơn Triết Hạo, cô không thể tin được, cô đã từng yêu Đơn Triết Hạo như vậy, nhưng anh lại có thể nói ra lời nói làm tổn thương cô như thế.

"Anh muốn em ly hôn với Cụ Duệ Tường, sau đó làm công cụ ấm giường cho anh, em không có quyền nói không?" Đơn Triết Hạo nắm cằm của cô, ánh mắt vô tội kia, giống như hung hăng đâm vào trong lòng anh, khiến lòng anh có trăm ngàn vết thương.

Trong lòng anh hỗn loạn, lần này bị tổn thương cũng không kém, nếu bọn họ đã dám lừa gạt anh, thì sẽ phải trả giá thật lớn.

"Không thể nào, tôi sẽ không đồng ý, trước kia tôi gả cho Duệ Tường, cũng chưa từng có tính toán sẽ ly hôn." Giản Nhụy Ái cố làm cho mình tỉnh táo nói qua.

Nhưng kỳ thật trong lòng cô đang rối loạn, cô không thể làm ra vẻ vẫn còn tình cảm với anh, nếu không cô sẽ không thể đối mặt được với Cụ Duệ Tường, hơn nữa hiện tại cô không nhìn thấy trong mắt Đơn Triết Hạo có tình yêu đối với cô.

Thời gian thật sự có thể làm thay đổi suy nghĩ của con người.

"Em không có quyền, nếu như em không làm theo ý của tôi, Quyền Hàn và công ty âm nhạc của Cụ Duệ Tường đều đừng mơ tưởng tránh được tai họa."

‘ Ầm ầm. . . . . . ’Màng nhĩ của Giản Nhụy Ái ong ong, hai chuyện này chính là nhược điểm trí mạng của Giản Nhụy Ái, mà Đơn Triết Hạo lại đem nó vừa bóp vừa vặn như vậy, bắt rắn trực tiếp đánh bảy tấc, Đơn Triết Hạo thật là hung ác.

Giản Nhụy Ái tái nhợt, hốc mắt tràn ngập nước mắt, cố chấp không để cho nước mắt của mình rơi xuống "Đơn Triết Hạo, anh làm như vậy là có ý gì?"

"Đó là việc của tôi, em không cần hỏi tới."

"Không thể nào, tôi biết rõ quyền lực của anh rất lớn, nhưng công ty âm nhạc của Duệ Tường đã xây dựng nhiều năm như vậy, về căn bản anh không thể phá hủy được, về phần anh Quyền Hàn, tôi không cho phép anh làm tổn thương anh ấy."

Đơn Triết Hạo hiển nhiên biết Giản Nhụy Ái sẽ nói như vậy, anh giơ tay đem tài liệu đã chuẩn bị xong từ trước, hung hăng ném vào mặt cô.

Tài liệu đập vào mặt làm cô khẽ đau, ngón tay cô mang theo run rẩy nhặt những tờ tài liệu kia lên, nhìn những dòng chữ trên đấy khiến cô hoảng sợ.

Mỗi lần lật một tờ lại làm cho trái tim cô muốn ngừng đập.

Không ngờ Đơn Triết Hạo đã bỏ tiền mua lại công ty âm nhạc, mấy năm này, công ty cũng đã bị suy yếu không ít, mà cô cư nhiên cũng không biết, cô cắn môi, khống chế sự run rẩy trong lòng mình.

Cô không thể để cho công ty âm nhạc của Cụ Duệ Tường gặp chuyện không may, đó là nơi cuối cùng mà anh gửi gắm với âm nhạc, đó là cô có lỗi với anh.

"Tiểu Nhụy, em quá đơn thuần, không biết thương trường tàn khốc, lại càng xem nhẹ bạn trai của em, nếu như em đồng ý ly hôn với Cụ Duệ Tường, trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ lập tức thả Quyền Hàn, cũng sẽ chống đỡ cho công ty về tiền bạc hao tổn trước kia, chính em nhìn rồi làm?"

Hai tay Giản Nhụy Ái nắm chặt, cúi đầu. . . . . .

"Đơn Triết Hạo, anh có ý gì? Tại sao lại lấy chuyện này ra uy hiếp tôi?"

Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy , nhíu chặt lông mày hiện ra chữ Xuyên (川), không trả lời câu hỏi của Giản Nhụy Ái.

"Y Thiếu Thiên, lập tức đi thu mua công ty âm nhạc của Cụ Duệ Tường cho tôi. . . . . ." Đơn Triết Hạo cầm điện thoại di động giao việc cho người ở đầu bên kia.

"Không cần, tôi đồng ý với anh. . . . . . Tôi sẽ ly hôn với Cụ Duệ Tường, tôi đồng ý với anh, sẽ trở lại bên cạnh anh!" Giản Nhụy Ái sợ hãi nói, nước mắt ở trên mặt không ngừng chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.