Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 176: Cụ Duệ Tường buông tay



"Hạo, đưa em đến chỗ Duệ Tường, được không?" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu khẩn cầu nói.

Thân thể Đơn Triết Hạo run rẩy, không hề suy nghĩ liền bật thốt lên "Không được. . . . . ." Anh biết mình đường đột, liền đổi giọng điệu nói: "Tiểu Nhụy, hiện tại không nên đi gặp cậu ta."

Thật ra thì, anh không muốn Giản Nhụy Ái đi gặp Cụ Duệ Tường, nguyên nhân lớn nhất là anh không tin Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường. Anh sợ Giản Nhụy Ái trở về đó sẽ không quay lại với anh nữa.

Đây là chuyện mà anh không mong muốn xảy ra nhất.

"Tại sao không được, em cũng chỉ là muốn trở về gặp Duệ Tường một chút, em chỉ muốn trở về nói xin lỗi với anh ấy." Giản Nhụy Ái nghe ra ý tứ trong lời nói của Đơn Triết Hạo. Trong lòng khẽ đau, thì ra nói nhiều như vậy,nhưng anh thật sự vẫn không tin tưởng chính mình.

"Tiểu Nhụy, nếu như muốn nói xin lỗi với Duệ Tường thì để hôm khác được không. Hôm khác anh sẽ đi cùng em." Anh thở dài, ngón tay vuốt ve ở bên má của cô, nói dụ dỗ.

"Nói nhiều như vậy, chính là không tin em, phải không?" Nước mắt của Giản Nhụy Ái rơi xuống, nắm lấy áo ở trước ngực Đơn Triết Hạo.

Tại sao Đơn Triết Hạo lại không tin tưởng chính mình như vậy.

Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái khóc, đáy mắt thoáng qua đau đớn. Trong lòng bất đắc dĩ, anh lúc nào lại trở nên bất đắc dĩ như thế, mặc kệ nói thế nào, anh đều không muốn Giản Nhụy Ái đi gặp Cụ Duệ Tường.

Có lẽ, đó là do anh không có đủ tự tin với chính mình đi .

"Tiểu Nhụy, em nói anh ích kỷ cũng được, nói anh bá đạo cũng được, hoặc nói anh không có tình người cũng được. Nhưng anh vẫn không muốn em đi gặp Duệ Tường, anh sợ. . . . . ."

"Anh sợ em sẽ lựa chọn Duệ Tường sao?" Giản Nhụy Ái không nghĩ đến đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, nắm giữ quền sống chết của trên vạn người, luôn quyết định nhanh chóng dứt khoát trước mọi chuyện, người đàn ông ngang ngược như vậy, cư nhiên lại đang sợ cô sẽ đi cùng người đàn ông khác.

Người đàn ông yêu cô như vậy, thì làm sao cô có thể để anh phải lo lắng, cô đưa tay cầm lấy bàn tay của anh, đem lòng bàn tay anh đặt ở phía trên tim mình.

Ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo, cho anh một nụ cười tin tưởng.

"Hạo, trái tim này từ năm năm trước cũng chỉ có thể chứa được một mình anh. Mặc kệ năm năm trước, nhưng là năm năm sau, hoặc là mười lăm năm, năm mươi năm, trái tim này cũng chỉ có thể cho anh, đã đầy, không thể chứa chấp thêm những người khác được, anh hiểu không."

Đơn Triết Hạo nghe mấy lời xuất phát từ đáy lòng đó, trong lòng anh vừa kích động xen lẫn cảm động ôm lấy Giản Nhụy Ái "Cám ơn em. . . . . ."

"Em yêu anh, không phải để cho anh cám ơn em , cho nên Hạo, anh đừng nhi ngờ em, không nên không tin tưởng. Nếu không em sẽ đau lòng"Giản Nhụy Ái thành khẩn cầu xin .

"Ừ, thật xin lỗi, là anh sai, anh sẽ dẫn em đi, chính anh sẽ chờ em ở cửa."

"Ừ" Cô cảm động nói không ra lời, nước mắt trong nháy mắt lại rơi xuống.

Khi Đơn Triết Hạo đưa cô đến trước biệt thự, xe chậm rãi dừng lại.

Giản Nhụy Ái nhìn biệt thự, lại nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, thấy được ánh mắt khích lệ của anh, cô mới có dũng khí mở cửa xe.

Trong giây lát cửa xe được mở ra, bàn tay của Đơn Triết Hạo lại kéo Giản Nhụy Ái trở về, ôm cô vào trong ngực, anh biết Giản Nhụy Ái thật sự rất khó xử, cô không có cách nào để lựa chọn.

"Tiểu Nhụy, nhất định phải trở về." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Giản Nhụy Ái cầm lấy tay anh, bàn tay của anh rất lớn, có lẽ lớn gấp hai lần của cô nhưng cũng rất dịu dàng. Không che đậy được đau đớn, nước mắt lại từng giọt rơi xuống bàn tay của Đơn Triết Hạo.

"Chờ em trở lại." Giản Nhụy Ái nghẹn ngào nói qua, ánh mắt mang theo nồng đậm đau thương, chạy xuống xe.

Đơn Triết Hạo nhìn bóng dáng của cô, trong mắt cũng trở thành sương mù. Anh dùng lực cố gắng giữ chặt phương hướng, không được tăng thêm, ngẩng đầu nháy mắt, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Cô mang theo tâm tình thấp thỏm và áy náy đứng ở trước cửa, thời điểm mới vừa muốn giơ tay lên nhấn chuông cửa, cánh cửa liền mở ra.

"Cô chủ, rốt cuộc cô đã trở về rồi." Dì Vương vui mừng lôi kéo Giản Nhụy Ái đi vào bên trong "Cậu chủ, cô chủ trở về rồi."

Cụ Duệ Tường sửng sốt, hai tay đang cầm cái cốc rơi xuống đất vỡ tan. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hồng hồng vì khóc của cô, đại não liền trống rỗng.

Anh không nghĩ đến Giản Nhụy Ái sẽ trở lại.

"Cậu chủ, làm sao cậu lại không cẩn thận như vậy. Tôi đến. . . . . ."

"Dì Vương, dì đi xuống trước đi." Cụ Duệ Tường tỉnh táo dặn dò.

Dì Vương mới nhận ra được giữa bọn họ có vấn đề, ánh mắt nhìn xung quanh hai người bọn họ mấy lần, lo lắng gật đầu một cái, yên lặng mà rời khỏi.

"Duệ Tường. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn Cụ Duệ Tường, không biết nên nói gì, cũng không biết phải biểu đạt sự áy náy của mình ra sao.

Cô chỉ có thể nén nước mắt, lẳng lặng nhìn Cụ Duệ Tường.

"Vào đi." Cụ Duệ Tường khom người muốn nhặt mảnh thủy tinh.

Giản Nhụy Ái vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của Cụ Duệ Tường "Anh không cần động, em làm là được rồi."

Cô giống như trước kia, thuần thục quét dọn mảnh vụn , mà Cụ Duệ Tường lẳng lặng xem xét cô. Có mấy giây anh vẫn còn ảo tưởng quan hệ của bọn họn vẫn không có thay đổi, cô vẫn ở lại bên cạnh mình như cũ.

"Tiểu Nhụy, em không cần bận rộn, hơn nữa em đến đây cũng không phải để làm việc nhà, qua đây ngồi đi."

Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, thật mềm mại, có lẽ về sau anh sẽ không có cơ hội nữa.

Cô chỉ có thể theo sự dặn dò của anh ngồi xuống "Duệ Tường, em đúng. . . . . ."

"Không cần nói với anh những thứ này, em biết anh không thích nghe em nói xin lỗi anh mà." Trên mặt Cụ Duệ Tường vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên “Em yêu Đơn Triết Hạo sao?"

Giản Nhụy Ái có chút kinh ngạc ngẩng đầu, có lẽ cô cũng đoán được Cụ Duệ Tường sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này. Trong lòng hồi hộp một phen, tràn đầy cảm giác hổ thẹn với Cụ Duệ Tường.

"Em. . . . . . em yêu anh ấy, thương anh ấy, em sẽ tha thứ cho cha mẹ anh ấy." Giản Nhụy Ái lựa chọn Đơn Triết Hạo, cho nên cô liền muốn nói chuyện cho rõ ràng.

Ánh mắt Cụ Duệ Tường ảm đạm, hai tay nắm chặt , giống như muốn đem sự đau đớn trong lòng mình khắc chế lại "Cám ơn em đã nói thật với anh."

Giản Nhụy Ái muốn nói điều gì nữa, lại bị Cụ Duệ Tường ngăn lại "Không cần cảm thấy có lỗi với anh, thật ra thì em không có lỗi gì với anh cả, em cũng đã vì anh mà làm rất nhiều. Nếu như nói thẳng ra là người nào nợ người nào, thì phải là anh nợ em mới đúng, bởi vì mấy năm qua, đều là em giúp đỡ anh, chăm sóc anh, khích lệ anh, anh đều hưởng thụ sự phục vụ của em."

"Duệ Tường. . . . . . Đó là việc mà em phải làm." Giản Nhụy Ái xấu hổ, nước mắt chảy xuống, biểu tình cúi đầu nhận sai.

Cụ Duệ Tường buồn cười vuốt đầu Giản Nhụy Ái "Đứa ngốc, trên thế giới này không có người nào phải làm việc gì. Nếu như em chọn Hạo, anh sẽ chúc phúc cho hai người."

"Thật xin lỗi. . . . . ." Giản Nhụy Ái nhìn Cụ Duệ Tường mang theo nụ cười nói chuyện với mình khiến cảm giác đau đớn cùng ân hận trong lòng lại càng dâng lên nhiều hơn.

Thật ra cô đã suy nghĩ đến tình huống Cụ Duệ Tường có thể chửi mình, hoặc là không cần có lý với cô, nhưng anh đều không có, như vậy lại càng làm cho cô thêm đau lòng cùng tự trách, thậm chí là xấu hổ vô cùng.

‘ phù phù ’ Giản Nhụy Ái quỳ gối trước mặt Cụ Duệ Tường, cô muốn được sám hối với anh.

Giản Nhụy Ái khóc lớn, nhìn Cụ Duệ Tường khàn khàn nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Chỉ có ba chữ, cô đã không biết nên nói gì.

Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, mảnh khảnh như vậy giống như tăng thêm một chút sức lực sẽ đứt rời, nước mắt trong hốc cũng đã tràn ngập rồi, anh không thể khóc, đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của anh.

"Giản Nhụy Ái, không nên như vậy, anh đã nói là em không có lỗi, em căn bản không cần phải làm như vậy, mau đứng lên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.