Trong mắt Đơn Triết Hạo thì Giản Nhụy Ái qúa ngây thơ không nên đến những nơi phức tạp như trường đua xe, anh không muốn cô ở lại đó lâu muốn nhanh chóng đưa cô đi khỏi nơi đó.
Vương Thiến Như quay người nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái đã ngồi lên xe, vội vàng gọi: "Này, chờ tôi với, sao hai người bỏ tôi lại mà đi như vậy?".
Nghe Vương Thiến Như gọi, Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn, vội vàng nói: "Hạo, Thiến Như đang gọi chúng ta chờ cô ấyvề cùng".
Đơn Triết Hạo đang bực Vương Thiến Như đưa Giản Nhụy Ái tới trường đua xe, bắt lấy tay Giản Nhụy Ái ngăn không cho cô mở cửa xe, nhắc nhở: "Cẩn thận! Anh đang lái xe."
Xe lao vọt đi, Giản Nhụy Ái nhìnVương Thiến Như bị bỏ lại cảm thấy áy náy: "Hạo, Tại sao chúng ta không chờ Thiến Như về cùng?"
"Không sao đâu, cô ấy sẽ tự về." Đơn Triết Hạo vô cùng bình thản nói.
Giản Nhụy Ái không nghĩ Đơn Triết Hạo có thể trả lời như vậy, không hiểu tại saoanh lại khó chịuvới Vương Thiến Như như thế. Không yên lòng quay đầu nhìn về phía sau, gọi điện thoại cho VươngThiếnNhư xong rồi mới yên tâm .
"Hạo, mấy ngày nay anh rất lạ, đã xảy ra chuyện gì phải không? Có phải công ty đã xảy ra chuyện?" Giản Nhụy Ái quan tâm hỏi.Nhưng thấy Đơn Triết Hạo không muốn nóinêncôcàng lo lắnghơn.
Nghe Giản Nhụy Ái hỏicàng khiến Đơn Triết Hạo lolắng, những chuyện về cha mẹ anh không thể nói với Giản Nhụy Ái được bởi anh hiểu nếu muốncô mãi ở bên cạnh thì không thể để cô biết. Nhìn nụ cười trong sáng lương thiện của cô, Đơn Triết Hạo càng im lặng không dám nói rõ chuyện đã xảy ra. Có lẽ đúng như bạn bè vẫn giễu cợt đàn ông nhà họ Đơn có gen di truyền sợ vợ.
Đơn Triết Hạo bần thần nhìn Giản Nhụy Ái, sau đó xoay người tiếp tục lái xe, tay cầm tay lái cũng toát mồ hôi, cố gắng bình tĩnh: "Công ty có xảy ra ít chuyện nhưng anh đã giải quyết xong rồi." Thấy ĐơnTriết Hạo quá lo lắng chuyện công ty nên Giản Nhụy Ái càng đau lòngvà thương anh hơn"Hạo. . . . . ."
"Không cần phải nói gì đâu, anh hiểu, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh là tốt rồi."
"Vâng, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, không xa rời." Giản NhụyÁinói,nắm tay Đơn Triết Hạo khẽ dựa vào vai anh hứa hẹn.Bị Giản Nhụy Ái nắm cánh tay dựa vào, Đơn Triết Hạokhông tập trunglái xe làm xe chạy ra khỏi làn qui định, anh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, nghiêm túc lái xe đi đúng làn đường.
Quay ngườithấy Giản Nhụy Ái đang đỏ mắt, Đơn Triết Hạo bật cười, đưa tay xoa đầu cô và trêu chọc: "Tiểu Nhụy, đúng là trò giỏi hơn thầy, không ngờ em còn muốn nhiều hơn anh đấy"
Giản Nhụy Áingơ ngác không hiểu ý củaĐơn Triết Hạo đến khi thấy nụ cười gian của anh mới hiểu ra đỏ bừng mặt "Hạo, anh đang trêu chọc em ".
"Ha ha. . . . . ." Đơn Triết Hạo cười vang cả xe làm không khí trong xe trở nên vui vẻ hơn.
Hôm sau, Giản Nhụy Ái đang vui vẻ chơi nhảy dây với Giản Tử Hạo trong vườn biệt thự của nhà họ Đơn. Trông thấy Vương Thiến Như đi vào liền áy náy chạy đến xin lỗi, quan tâm hỏi: "Thiến Như, chị chuẩn bị phải đi đâu à?"
"Chị muốn đi gặp anh Tường, hẹn gặp lại!" Vương Thiến Như rất vui vẻ, diện quần áo thật đẹp xem ra tình cảm của hai người tiến triển rất tốt .
Giản Tử Hạo sáng mắt khi nghe nhắc đến Cụ Duệ Tường "Dì ơi, con cũng muốn đi gặp baTường, dì cho con đi cùng với".
"Ừ, được rồi." Vương Thiến Như vốn không muốn cho cậu bé đi cùng nhưng lại lo Cụ Duệ Tường không mở cửa cho cô vào, chợt cười trộm liền đồng ý
"Dì à, dì định dùng con bày mưu gì phải không?" Giản Tử Hạo hồ nghi dò xét Vương Thiến Như, không nể mặt nói.
Vương Thiến Như bị Giản Tử Hạo đoán được mưu tính liền cười cứng ngắc dừng lại, đỏ bừng mặt bối rối "Không có đâu Hạo Hạo, không cần đoán mò."
"Hừ, âm mưu quỷ kế, dì đi nhanh một chút đi, cẩn thận đừng si mê quá mà ba Duệ không mở cửa cho vào"
"Hạo Hạo, dì đánh đòn con bây giờ, con không cần nói lung tung, hiểu chưa?"
Giản nhụy Ái nhìn bóng dáng Thiến Như rời đi lắc đầu cảm thán tính trẻ con của cô ấy.
Đơn Mộ phi ngập ngừng ngẩng đầu nhìn khu biệt thự to lớn sang trọng hơn rất nhiều so với trước đây. Ngược lại, Từ Tú Liên lại cười rất thỏa mãn nghĩ đến sau này không phải lo kiếm sống, "Mộ Phi,chúng ta đi vào nhanh một chút ."
"Đợi chút. . . . . ." Đơn Mộ Phi kéo Từ Tú Liên có chút khẩn trương nói: "Tú Liên!, không biết vì sao tâm trạng tôi hồi hộp lo lắng quá, hơn nữa Hạo nhi đã cảnh cáo chúng ta không được xuất hiện trước mặt nó, nếu chúng ta cố đi vào , ta sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì? Ông là người lớn trong nhà, nó là con ông, có cái gì phải sợ, chẳng lẽ trở về nhà mình cũng phạm pháp à." Từ Tú Liên nghe Đơn Mộ Phi bàn lùi liền nổi giận hầm hừ. Thật vất vả mới có cơ hội quay về với cuộc sống nhà giàu nên bà không thể để Đơn Mộ Phi làm hỏng hết.
Đơn Mộ Phi nhớ tới ánhmắt giận dữ của Đơn Triết Hạo ngày đó, trong lòng liền sợ: "Tú Liên, để hôm khác chúng ta quay lại được không!". Nói xong, ông xoay người định rời đi nhưng bị Từ Tú Liên kéo tay, mắt nặn ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mộ Phi, có phải ông đang trách tôi lái xe làm chết người lại xui ông lấy hết tiền của nhà họ Đơn bỏ trốn để ông không có mặt về nhà."
Từ Tú Liên vừa nói vừa tự đánh mạnh lên mặt"Tại tôi ngu ngốc tính lầm làm hại chúng ta có nhà mà không thể về, tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng mà tôi không muốn ông mang tội bất hiếu, chúng ta đi vào gặp mặt mẹ và Hạo nhi, thật lòng nói xin lỗi bọn họ."
Đơn Mộ Phi đau lòng ngăn Từ Tú Liên đang tự đánh, từ nhỏ đến giờ ông đều cưng chiều, đem bà ấy chiều hư rồi, sai lầm lớn nhất là tại ông, thở dài nói: "Được rồi, chúng ta đi vào, còn phải xem mẹ có tha thứ cho chúng ta hay không."
"Mẹ là người hiểu lý lẽ, nhất định mẹ sẽ tha thứ sẽ cho chúng ta quay về." Từ Tú Liên vui mừng ôm lấy tay Đơn Mộ Phi biết mục đích của mình đã đạt được, hạnh phúc mỉm cười."Đi thôi!"
Bà không thể chờ đợi lâu hơn nữa, bà muốn trở về làm người có tiền, mong được lập tức trở thành bà chủ của nhà họ Đơn.
Người gác cổng ở nhà họ Đơn làngười làm lâu năm mở cửa,hoảng sợ khi nhìn thấy Đơn Mộ Phi vàTừ Tú Liên đứng ở cửa. Một lúc sau mới lấy lại tinh thần, "Các người đúng là tiên sinh và phu nhân sao?"
Đơn Mộ Phi gật đầu, không nghĩ đến lại gặp được người làm lâu năm ở cửa "Đúng, chúng tôi đã trở về".