Sáng sớm, vườn hoa nhà họ Đơn lung linh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
"Cái gì?" Từ Tú Liên không thể tin hét lên "Sao cô gái đang ở dưới lầu chính là con gái của Giản Cốc Hạo kẻ đã làm hại chúng ta tan cửa nát nhà".
"Từ Tú Liên! Không cho phép con nói Tiểu Nhụy như thế, huống chi không ai hại nhà các con tan cửa nát nhà hết, mẹ cùng Hạo vẫn sống rất tốt." Bà nội sắc mặt âm trầm. Bà không thích nghe Từ Tú Liên nói xấu Giản Nhụy Ái .
"Mẹ, mẹ biết con không nói ý đó mà". Thấy vẻ mặt của bà nội không vui Từ Tú Liên làm nũng nói: "Mẹ, nếu Giản gia không cạnh tranh khiến chúng ta đấu thầu thất bại sẽ không làm Tập đoàn Đan thị có nguy có phá sản, cho nên chúng ta đừng để con gái người đã hại chúng ta ở lại nhà họ Đơn"
"Từ Tú Liên, mẹ nghĩ mấy năm qua các con đã chịu khổ để các con sống lương thiện hơn nhưng hai người vẫn ương ngạnh ích kỷ, rốt cuộc là ai hại ai tan cửa nát nhà ?" Ánh mắt bà nội nghiêm nghị, nhìn Từ Tú Liên hầm hừ.
Từ Tú Liên ngạc nhiên thấy mẹ chồng tức giận muốn nói tiếp nhưng bị Đơn Mộ Phi giật tay nhắc nhở, mới đưa mắt nhìn lão nhân gia đang tức giận. Ngay sau đó, Từ Tú Liên thay đổi vẻ mặt, kéo tay bà nội nói: "Mẹ, con biết rõ sai lầm rồi, chuyện này đúng là con có lỗi với Giản Cốc Hạo, về sau con sẽ yêu quí con gái Giản Cốc Hạo như con gái của con, mẹ nói con bé muốn gả cho Hạo, về sau cô ấy là con dâu của con."
"Tốt nhất con nên nghĩ như vậy, mẹ nói cho con biết, các con có thể quay về đây là nhờ Tiểu Nhụy khoan hồng độ lượng nói giúp, nếu không các con đã bị Hạo đuổi ra ngoài từ lâu rồi. Các con hãy suy nghĩ thật kỹ đi!" Bà nội buồn bực nhìn con trai mình nhu nhược, quay người rời đi.
Từ Tú Liên nhìn bóng bà nội bỏ đi, xoay người đem toàn bộ tức giận đập vào gối ôm.
"Được rồi, bà đừng gây chuyện nữa, không cần ồn ào nữa." Đơn Mộ Phi kéo tay Từ Tú Liên nói.
"Không nên ồn ào ư?" Từ Tú Liên quắc mắt chỉ vào ngực Đơn Mộ Phi "Gây chuyện ư, nếu như không phải do ông nhu nhược không quản được con mình và mẹ quan tâm đến ông thì tôi gây chuyện làm gì? Nếu như không phải là vì cuộc sống của chúng ta, tôi cũng không cần khách khí cầu xin mẹ như vậy, tôi đã đem con gái của Giản Cốc Hạo đánh chết rồi".
Đơn Mộ Phi thở dài nhìn Từ Tú Liên đang nổi giận mất hết lý trí "Tú Liên, mẹ nói không sai, năm đó do chúng ta đụng chết người ta làm Giản gia cửa nát nhà tan, những thứ này muốn trách. . . . . ."
"Trách chúng ta sao? Ông không thấy do vợ chồng Giản Cốc Hạo làm hại chúng ta không trúng thầu, thiếu chút nữa công ty phá sản khiến chúng ta chỉ có thể ôm tiền bỏ đi. Tôi nói cho ông biết bọn họ có chết vẫn chưa hết tội, cho dù chết một trăm lần một vạn lần cũng không giúp tôi hết hận bọn họ”. Ánh mắt Từ Tú Liên ngập tràn oán khí đối với Giản gia. Đơn Mộ Phi chỉ biết lắc đầu bó tay trước sự ngang ngược của Từ Tú Liên.
Trong sân, Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái ngồi chơi trên xích đu, Giản Nhụy Ái cười đáng yêu như ánh mặt trời nhưng trong mắt Từ Tú Liên lại cực chói mắt đáng ghét, thầm nghĩ cha cô ta mắc lỗi với mình thì thì cô ta nên gánh chịu hậu quả.
"Hạo nhi, Tiểu Nhụy. . . . . ." Từ Tú Liên tươi cười đi đến.
"Dì. . . . . ." Giản Nhụy Ái lúng túng đứng lên, kéo Từ Tú Liên ngồi xuống bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo đang cười với Nhụy Ái nhưng quay lại tàn nhẫn nhìn Từ Tú Liên, nói nhát gừng: "Bà đang làm gì?".
"Hạo, mẹ trở về rồi, con đừng vô tình với mẹ như vậy."
"Bà như thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi, hơn nữa các người nên nhớ cho kĩ, chỉ có bà nội tha thứ các người chứ không phải tôi đã bỏ qua". Đơn Triết Hạo cười lạnh, anh đã gặp nhiều hạng người, loại người như họ anh thấy nhiều rồi. Bà nội không bỏ được con trai mình nên đã tha thứ cho họ để họ quay về nhưng anh sẽ không để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm trong nhà họ Đơn.
Từ Tú Liên trợn to hai mắt không tin nổi con trai của mình có thể lạnh lùng, vô tình như vậy, ánh mắt Đơn Triết Hạo nhìn bà đầy khinh thường chán ghét. Chẳng lẽ không cách nào làm cho Đơn Triết Hạo coi trọng bà là mẹ.
Giản Nhụy Ái lúng túng đứng đó cũng cảm thấy Đơn Triết Hạo đầy thù hận chán ghét với Từ Tú Liên. Bọn họ không phải mẹ con sao? Sao giữa họ lại có nhiều thù hận đến thế. Giản Nhụy Ái đi đến nắm tay Đơn Triết Hạo "Hạo, không nên nói vậy, dù sao cũng là mẹ anh, là người sinh ra anh, có công sinh thành đưa anh đến thế giới này.
"Hừ, nếu như biết mình sẽ có người mẹ ích kỷ ác độc như bà ấy thì anh tình nguyện không được sinh ra, không đi tới thế giới này." Ánh mắt Đơn Triết Hạo đầy tức giận, hất đầu bỏ đi.
Từ Tú Liên tức giận, nghiêng đầu nhìn thấy Giản Nhụy Ái càng thêm tức giận nhưng vừa quay về nhà họ Đơn nên chưa thể gây sự với Giản Nhụy Ái được. Ngoài mặt không được nhưng trong lòng giận điên cuồng chỉ muốn giết người.
Từ Tú Liên vẫn cười nói "Đã để cô chê cười, phương thức chung sống giữa mẹ con tôi khác hẳn so với người thường, nên Giản tiểu thư đừng ngạc nhiên."
Giản Nhụy Ái nhìn nụ cười của Từ Tú Liên hoàn toàn không nghĩ tới bà ta có thể tàn nhẫn giết chết cha mẹ mình, tay nắm chặt thành quả đấm móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cô biết mình phải nhẫn nhịn quên toàn bộ thù hận đối với Từ Tú Liên.
"Thế nào? Giản tiểu thư, giống như cô không muốn gặp tôi, có phải cô đang oán trách tôi, chuyện lúc trước do tôi không đúng, thật xin lỗi." Từ Tú Liên khom người 90 độ nói xin lỗi Giản Nhụy Ái, trên mặt là nụ cười âm trầm khó hiểu.
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, vội vàng đỡ Từ Tú Liên đứng dậy "Dì à, chuyện quá khứ thì hãy để cho nó qua đi, về sau chúng ta không cần nhắc lại nữa". Thật ra cô cũng muốn quên đi thù hận trong quá khứ nhưng cũng cần phải có thời gian ngay lúc này chưa thể quên hết được. Có những điều không phải nói quên là có thể quên ngay được.
"Ừ, tốt, Giản tiểu thư đúng là cô gái xinh đẹp thiện lương, Hạo có thể cùng cô ở chung với nhau thật là phúc đức tu được từ kiếp trước". Từ Tú Liên giả bộ vui mừng vui vẻ, lấy lòng nói.
"Không có gì..., dì quá khen rồi." Giản Nhụy Ái khách sáo nói "Dì không cần gọi con là Giản tiểu thư, cũng giống như bà nội gọi con Tiểu Nhụy đi ạ."
"Ừ, Tiểu Nhụy." Từ Tú Liên cười kéo Giản Nhụy Ái "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đừng đứng kẻo bị đau lưng."
Giản Nhụy Ái nghe lời ngồi xuống bên cạnh, thân thể cứng ngắc, trong lòng chút ít lo lắng, tay đặt trên đùi cũng nắm chặt, mười ngón tay bắt chéo.
Từ Tú Liên đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, trong lòng tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, Giản Nhụy Ái nhát gan như vậy, ngồi nói chuyện cũng vội vàng không còn hình dạng. "Không cần mất bình tĩnh như vậy, kẻo Hạo nhìn thấy còn nói ta cậy làm mẹ bắt nạt con dâu."
Tựa như mềm mại đối thủ, cũng đều cảm thấy không có ý tứ!