Bà nội gấp gáp nói, "Hạo, mau gọi mọi người đi ra ngoài tìm xem."
Đơn Triết Hạo cau mày, cầm điện thoại lên, lạnh lùng phân phó: "Lập tức tăng thêm người đi tìm. Bằng mọi giá phải tìm ra Giản Nhuỵ Ái."
Vương Thiến Như kỳ quái nhìn phòng khách tập trung nhiều người như vậy, lúc này mọi người đang đi ngủ chứ?
Hôm nay Cụ Duệ Tường đồng ý tiếp nhận tình cảm của cô nên tâm tình cô thật vui mừng, lôi kéo bà nội cười hỏi: "Bà nội, sao tất cả mọi người lại tập trung hết ở phòng khách thế ạ?"
Vương Thiến Như hung hăng trừng mắt khi nhìn thấy Từ Tú Liên, nếu không phải Giản Nhuỵ Ái giao hẹn không cho nói ra thì bây giờ cô nhất định đem toàn bộ chuyện xấu Từ Tú Liên đã làm nói ra hết.
Dì Ngọc kéo Vương Thiến Như, "Thiến Như tiểu thư, đừng hỏi nhiều nữa, phu nhân mất tích, tất cả mọi người đang lo lắng."
Từ Tú Liên nghe dì Ngọc gọi Nhụy Ái là phu nhân thấy vô cùng chói tai, nhìn chằm chằm dì Ngọc chán ghét lên tiếng: "Chị nói cái gì? phu nhân mất tích!...., không phải tôi đang đứng đây à". Ở trong nhà này Từ Tú Liên bà mới đúng là phu nhân chứ, hơn nữa Giản Nhuỵ Ái còn chưa gả vào nhà họ Đơn thì không được gọi là phu nhân, nếu không thì địa vị của bà ở nhà họ Đơn này là gì?
Dì Ngọc không biết lời nói của mình làm Từ Tú Liên ghét như vậy, trong lòng hơi sửng sốt, lúng túng xin lỗi: " Tôi không có ý đó. Thật xin lỗi!"
Bà nội chán ghét nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, mọi người đang lo lắng không thấy Giản Nhuỵ Ái mà cô ta chỉ là quan tâm đến vị trí phu nhân "Đủ rồi, không cần kiếm thêm chuyện nữa".
Vương Thiến Như không dễ dàng bỏ qua cho Từ Tú Liên như vậy, rõ ràng Giản Nhuỵ Ái trước khi tạm biệt đã nói sẽ về nhà cơ mà, làm sao đột nhiên lại mất tích? Ánh mắt hồ nghi nhìn Từ Tú Liên .
Từ Tú Liên cũng trừng mắt nhìn lại Vương Thiến Như trong lòng có chút thấp thỏm, không đánh đã khai: " Không cần nhìn tôi như vậy, cô ấy mất tích không có liên quan với tôi".
"Thật sao? có phải không hại được Tiểu Nhụy thẹn quá hóa giận đã trực tiếp xuống tay sát hại Tiểu Nhụy chứ...". Vương Thiến như nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, nếu không phải bà ta làm Giản Nhuỵ Ái mất tích thì cô không nghĩ ra ai có gan dám làm chuyện này cả.
Ánh mắt Đơn Triết Hạo lạnh lẽo, kéo tay Vương Thiến Như âm trầm nói: "Chị vừa nói cái gì?"
"Đau, đau. . . . . ." Vương Thiến Như kêu to bị Đơn Triết Hạo siết chặt tay đến tê dại đau đớn "Anh buông tôi ra đã rồi nói"
Bà nội nhìn Từ Tú Liên đang luống cuống chột dạ biết Từ Tú Liên lại gây họa, "Thiến Nhi, cháu biết chuyện gì, mau nói ra".
Vương Thiến Như vừa xoa tay bị đau vừa kể lại: "Buổi trưa hôm nay cháu nhìn thấy Từ Tú Liên bỏ thuốc kích thích vào cà phê của Tiểu Nhụy, nói muốn ném Tiểu Nhụy đến quầy rượu cho đàn ông làm nhục cô ấy, như vậy Hạo sẽ không yêu cô ấy nữa nhưng bị cháu và anh Duệ Tường phát hiện ngăn cản, Từ Tú Liên liền đe dọa Tiểu Nhụy bảo cô ấy không được đem chuyện nói cho mọi người biết. Tiểu Nhụy không muốn làm mọi nguời lo lắng, nên đã yêu cầu cháu và anh Tường giữ bí mật không được nói ra."
Vương Thiến như nhìn Từ Tú Liên ngang ngược càn rỡ nên cực kỳ khó chịu, để cho cô giữbí mật trong lòng cô sẽ khó chịu chết, hiện tại nói ra được nên thấy thoải mái hơn nhiều.
Đơn Triết Hạo giống như sư tử hung dữ, cả thân thể dựng đứng nguy hiểm, ánh mắt tràn đầy khát máu, giống như muốn đem người xé thành mảnh nhỏ, nắm quả đấm cũng có thể nghe khớp xương kêu răng rắc. Càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Tú Liên, không ngờ anh mới đồng ý để cho bà ta vào ở trong nhà họ Đơn mà bà ta đã giở thủ đoạn định hãm hại Giản Nhuỵ Ái, quả thật đã chạm đến giới hạn chịu đựng của anh. Đã vậy đừng trách anh không niệm tình mẫu tử, giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm khiến gian phòng lạnh xuống vài độ "Xem ra tôi thật sự đã coi thường bà".
Từ Tú Liên nhìn Đơn Triết Hạo đang tức giận đến phát run thì hoảng sợ, lui về trốn sau lưng Đơn Mộ Phi, giọng run rẩy: "Hạo! mẹ không cố ý."
Đơn Triết Hạo tức giận phát điên, ánh mắt hừng hực lửa giận muốn đem Từ Tú Liên đốt thành tro bụi. "Tôi đã cảnh cáo bà, không được thương tổn người tôi quan tâm, bà cư nhiên không đem lời nói của tôi để ý, cũng đừng trách tôi không khách khí."
Từ Tú Liên nhìn ánh mắt muốn băm vằm bà ra thành từng mảnh càng sợ hãi trốn sau lưng Đơn Mộ Phi, run rẩy nói: "Không! Hạo nhi, ta là mẹ con, con không thể động thủ với mẹ".
Mặc dù Đơn Mộ Phi cũng rất sợ con trai mình nổi giận, nhưng vì bảo vệ Từ Tú Liên nên cũng cố can đảm đứng ra trước mặt Đơn Triết Hạo "Hạo nhi, có thể. . . . . . Có thể có hiểu lầm. . . . . . trước hết con đừng quá tức giận."
Đơn Triết Hạo nhếch môi cười nhàn nhạt, hừ lạnh một tiếng, khi chính tai mọi người đều được nghe sự thật, lại có thể nói là hiểu lầm, trong lòng vô cùng giận dữ, "Hiểu lầm? Nếu như làm chuyện sai trái bậy bạ xong đều nói là hiểu lầm, vậy pháp luật dùng để làm gì?"
Âm thanh lạnh lẽo giống như đại bác bắn thẳng vào trái tim mọi người, để cho mọi người xung quanh cũng run rẩy kịch liệt .
"Hạo nhi, ta biết Tú Liên làm gì tương đối không có nghĩ kỹ đến hậu quả , con hãy giơ cao đánh khẽ với bà ấy! Dù sao bà ấy cũng là mẹ của con, không có công nuôi dưỡng cũng có công sinh thành". Đơn Mộ Phi không dám nhìn tới ánh mắt của Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn sàn nhà, một hơi nói ra.
Vương Thiến Như không đồng ý, xônglên chỉ vào Từ Tú Liên nói: "Đơn Triết Hạo! Anh không thể tha thứ cho bà ta dễ dàng như vậy, nếu không sẽ rất có lỗi với Tiểu Nhụy."
Bà nội kéo Vương Thiến Như, nhìn chằm chằm Từ Tú Liên gieo họa , "Hạo, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng nhất bây giờ là tìm được Tiểu Nhụy. Tú Liên mau nói xem đã đem Tiểu Nhụy đi đâu?"
"Mẹ hãy tin tưởng con, lần này thật sự không phải con làm, con thật không làm gì Nhụy Ái?" Từ Tú Liên kéo tay bà nội khẩn cầu nói, rất sợ người khác không biết bà ta vô tội.
Điện thoại đổ chuông báo có cuộc gọi đến, Đơn Triết Hạo cau mày nhận điện thoại, "Nói!"
"Tổng giám đốc! đã tìm được Giản tiểu thư, cô ấy đi thăm mộ cha mẹ". Y Thiếu Thiên ở đầu kia điện thoại nói.
Đơn Triết Hạo sắc mặt nặng nề, nắm chìa khóa chạy ra ngoài.
Vương Thiến như kêu: "Tôi cũng muốn đi theo". Đến khi chạy ra đến cửa chỉ nhìn thấy Đơn Triết Hạo biến mất trong đêm tối, không khỏi tức giận dậm chân thình thịch, nhanh chóng nghĩ cách để đuổi theo.
Từ Tú Liên thấp thỏm đứng ở phòng khách, dáng điệu ân hận khẽ ngẩng đầu liếc trộm bà nội.
Bà nội bị Từ Tú Liên làm tức giận hoa cả mắt : " Chị Ngọc đi pha giúp tôi ly trà ."
"Vâng ạ!" dì Ngọc liếc Từ Tú Liên không khỏi lắc đầu một cái, Đơn gia xuất hiện sao chổi nên không thể an bình.
"Dì Ngọc không cần đi, để tôi pha trà cho." Từ Tú Liên chạy vào chuẩn bị lá trà.
Hiện tại Từ Tú Liên phải tìm cứu tinh, nếu Giản Nhuỵ Ái xảy ra chuyện, ít nhất bà nội có thể nói giúp để Đơn Triết Hạo không trừng phạt bà ta.
"Mẹ đừng đứng nữa ngồi xuống nghỉ một chút". Đơn Mộ Phi định đỡ bà nội ngồi xuống nhưng lại bị bà nội hất ra.
Bà nội âm trầm mặt ngồi ở trên ghế sa lon, không muốn nói chuyện với Đơn Mộ Phi.
Đơn Mộ Phi lúng túng đứng ở bên cạnh, đứng ngồi không yên, không biết nên làm thế nào. Từ Tú Liên đang bưng trà ra, "Mẹ, con biết mẹ thích trà Phổ Nhỉ nhất, mẹ uống thử xem mùi vị được chưa ."
Bà nội nhận lấy trà, chạm khẽ một hớp, mùi vị thanh nhã thơm ngát, đúng là mùi vị bà thích, bà cũng biết Từ Tú Liên có mục đích khác chứ không thật lòng hiếu thuận.
Nhưng bà cũng không muốn để ý đến Từ Tú Liên nên lạnh lùng nói: "Tú Liên, ta khuyên con không cần bày mưu tính kế gì cả, thật ra chỉ cần con chân thành đối với người, mọi người sẽ chân thành đối tốt với con."
Từ Tú Liên thấy không cần đối xử tốt với mọi người, chỉ cần có tiền có quyền lực mạnh mẽ thì tự nhiên muốn gì được nấy chứ cũng không cần quan tâm đến hậu quả khác.
Từ Tú Liên cũng không thể phản bác, trở nên ôn thuận rúc vào lòng bà nội "Con biết lần này con thật sự làm sai, mẹ tha thứ cho con đi"
Bà nội nhìn Từ Tú Liên từ nhỏ lớn lên, mặc dù là con dâu nhưng bà coi như con gái, bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Từ Tú Liên hy vọng Từ Tú Liên nói thật lòng.