Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 251: Bị bắt cóc



Giống như có một nhát dao hung hãn đâm lên người Vương Thiến Như, cô nghe thấy tiếng tim mình tan vỡ, vang dội như vậy, đau đớn như vậy, cô mở to mắt, ép ngược nước mắt vào trong.

"Em không tin, hôm nay anh còn chuẩn bị bữa sáng cho em, không thể nào thay đổi nhanh như vậy, chắc chắn không thể!” Cô khẽ lẩm bẩm.

"Tôi đã nói với em, làm bữa sáng cho em, chỉ là thấy áy náy với em mà thôi. Trái tim của tôi căn bản là không thể thích em. Tôi không thích con gái cả ngày chỉ biết đánh nhau, uống rượu, đua xe, tôi thích con gái dịu dàng hơn..."

Trọng Thiên Kỳ hung hăng đấm vào mặt Cụ Duệ Tường, hai tròng mắt đầy tơ máu nhìn Duệ Tường lảo đảo té xuống.

Lý Thấm vội vàng đỡ Cụ Duệ Tường dậy, lo lắng hỏi: "Anh Duệ Tường, anh có sao không?"

"Anh không sao!" Cụ Duệ Tường lau sạch tơ máu trên khóe miệng mình, ánh mắt an ủi nhìn Lý Thấm.

Vương Thiến Như nhìn chằm chằm từng hành động của bọn họ, lòng cô như chìm vào đáy cốc. Từ sau khi Giản Nhuỵ Ái bỏ đi, đã lâu không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Cụ Duệ Tường rồi. Thật không ngờ anh lại nhìn Lý Thấm bằng ánh mắt này.

Cô lảo đảo vài bước, đau lòng xoay người chạy trốn.

"Vương Thiến Như!" Trọng Thiên Kỳ đuổi theo Vương Thiến Như.

Lý Thấm thấy bọn họ chạy mất, lo lắng nhìn Cụ Duệ Tường, không yên lòng nói: "Hình như bọn họ đã hiểu lầm!"

Cụ Duệ Tường nhìn theo bóng hình Vương Thiến Như, biết mình sắp mất Vương Thiến Như, trong lòng ngầm khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiểu lầm thì để hiểu lầm luôn!"

Trọng Thiên Kỳ đuổi theo ra ngoài lại không thấy bóng dáng Vương Thiến Như đâu nữa, nhíu mày, lo lắng, sao cô gái nhỏ này có thể chạy nhanh đến thế!

Sao không thấy cô ấy đâu nữa? Anh gọi to: "Thiến Như, Vương Thiến Như, em đừng đùa nữa, trả lời anh đi!"

Anh điên cuồng tìm Vương Thiến Như, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh lo lắng quay trở lại sảnh tiệc.

Nhìn thấy Cụ Duệ Tường, anh chạy tới hỏi : "Anh có thấy Vương Thiến Như không? Lúc tôi đuổi theo, không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa."

Sắc mặt Cụ Duệ Tường trầm xuống, "Cô ấy biến mất bao lâu rồi?"

Anh biết tuy Vương Thiến Như có võ công lợi hại, nhưng con gái đi vào buổi tối khuya khoắt thế này cũng rất nguy hiểm. Cụ Duệ Tường không hiểu nổi tại sao mình lại nói mấy lời đó với cô?

Khiết Đan Đan đã chạy tới, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không thấy Vương Thiến Như đâu nữa". Cụ Duệ Tường lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Khiết Đan Đan sợ hãi kêu lên, rõ ràng vừa rồi còn rất vui vẻ đi với cô, sao lại nói không tìm thấy được. Cô lo lắng nói, "Vậy mọi người còn đứng đây làm gì? Mau đi tìm cô ấy đi!"

Cụ Duệ Tường giống như tượng gỗ mất đi phương hướng, đột nhiên bị người kéo cong, bừng tỉnh chạy ra ngoài.

Còn Trọng Thiên Kỳ cũng lo lắng cho Vương Thiến Như, không thể lãng phí thời gian, cũng nhanh chóng lao ra ngoài.

Sắc mặt hai người đàn ông nặng nề, chỉ vì một cô gái tên Vương Thiến Như kia. Lý Thấm rất tò mò về cô gái kia, thế nhưng, khi cô ta xuất hiện, nhất định sẽ thu hút được ánh mắt của hai người đàn ông này lên người mình.

Lý Thấm đuổi theo ra ngoài, nhưng lại dừng bước, đi đến chỗ khuất, lấy điện thoại ra, "A Khải, tìm giúp tôi địa chỉ của Vương Thiến Như xem đang ở đâu?"

A Khải là người theo đuổi trung thành nhất của Lý Thấm, cũng là cao thủ máy tính, giữ chức điều tra viên tại cục cảnh sát.

Nếu di động của cô ấy không tắt, muốn tìm người thì có thể căn cứ vào hệ thống định vị GPS trên điện thoại, sẽ tìm ra vị trí của cô ấy.

Vùng ngoại ô, trong căn nhà bỏ hoang.

Vương Thiến Như mở đôi mắt mơ màng, liền thấy mình bị trói trên ghế. Rõ ràng lúc cô chạy đi, đột nhiên có người tấn công, vậy là cô bị bắt cóc rồi.

Vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của mấy người đàn ông, cô kinh ngạc nhìn bọn hắn chằm chằm, "Các người là ai? Bắt cóc tôi làm gì?"

Ba người đàn ông mỉm cười dâm đãng, ánh mắc háo sắc, nhìn chằm chằm vào dáng người của Vương Thiến Như.

"Dáng người con nhỏ này không tệ! Không biết lát nữa ăn được có phải ngon lắm hay không?"

Tên đàn ông mỉm cười dâm đãng nhìn Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như sợ hãi nhìn tên đàn ông kia đang từ từ đến gần mình, cô hoảng sợ giãy dụa.

"Mấy người...Mấy người đừng qua đây, mau thả tôi ra, nếu không nhất định sẽ chết!"

"Ha ha... cô em thật mạnh mẽ! Tôi thích, thật đầy đủ hương vị." Dứt lời, tên đàn ông kia lại vuốt ve đôi má của Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như hất mặt qua một bên, không nghĩ tới mình vừa mới bị từ chối, lại gặp loại chuyện thối nát như vậy. Cô nhất định vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, nếu không cô sẽ bị mấy tên đàn ông thối tha này ăn sạch.

Nếu như bị bọn người này ăn, cô tình nguyện lựa chọn cái chết.

"Không cần vùng vẫy! Em cứ đợi phục vụ tốt hai anh em chúng tôi đi, chúng tôi đảm bảo làm cho em thoải mái dễ chịu."

"Các người đừng qua đây, xin các người thả tôi ra! Tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần các người thả ra, tôi lập tức cho các người tiền, bất kể là bao nhiêu tiền!" Vương Thiến Như vội vàng nói, nhìn mặt tên đàn ông thối tha, cô muốn ói ra ngay lập tức.

Nếu để cô tháo được dây thừng, cô nhất định đánh cho chúng răng rơi đầy đất.

"Tiền? Tôi không cần tiền bạc, tôi chỉ muốn cô em thôi". Tên đàn ông dựa sát vào cô, ngửi ngửi trên người Vương Thiến Như, đầu lưỡi liếm qua má cô, "Thật sự rất thơm!"

Vương Thiến Như vùng vẫy lắc đầu, miệng hét to lên: "Lưu manh, không được đụng vào tôi, nếu không tôi sẽ cho các người đẹp mặt."

"Cô em muốn chúng tôi đẹp mặt như thế nào đây?" Tên đàn ông bắt đầu giở trò xấu, vuốt ve trên người Vương Thiến Như, thật sự rất mềm mại.

Tên khác hưng phấn lấy ra một thứ : "Các người xem đây là cái gì?"

"Nó là cái gì?"

"Là thuốc kích thích, ăn xong khiến con người quên đi phiền não, điên cuồng chơi đùa!"

Vương Thiến Như kinh ngạc nhìn thứ trong tay tên đàn ông kia, chỉ thấy tên đó đi về phía mình, cô cắn môi, sợ hãi lắc đầu.

Nước mắt ứa ra, vì sao ông trời lại bắt cô đối mặt với chuyện này? Cô không thể để mấy tên bỉ ổi này ô nhục mình. Cô lại không thể vùng vẫy thoát khỏi sự ép buộc của tên đàn ông đó, chỉ có thể trơ mắt để tên đó mớm thuốc cho cô.

"Khụ khụ..." Cô cúi đầu ho khan, giống như muốn khạc hết xuân dược đó ra. Nhưng dù cố gắng ho bao nhiêu đi nữa, cô cũng không khạc ra được.

"Cô gái nhỏ, em ăn nhiều thuốc kích thích như vậy, đến lúc đó sẽ cực kỳ nóng bức. Anh em tôi sẽ giúp cô em giải nhiệt, ha ha..."

"Ha ha..."

Tiếng cười của đám đàn ông vang vọng khắp căn nhà đổ nát, Vương Thiến Như vô lực bật khóc. Sớm biết chuyện như thế này, cô sẽ không cần tức giận mà bỏ chạy. Mạng sống vẫn quan trọng hơn.

"Lũ khốn nạn các người, thoát được ra ngoài tôi sẽ đánh chết các người."

Tên đàn ông nắm cằm Vương Thiến Như, "Cô em, đã đến mức này mà vẫn còn lớn tiếng, đợi lát nữa sẽ khiến cho em cầu xin chúng ta."

"Tôi nhổ vào!" Vương Thiến Như nhổ nước bọt vào bọn họ.

"Con nhỏ chết tiệt này!"

Tên đàn ông hung hăng tát một cái vào mặt Vương Thiến Như.

Mặt Vương Thiến Như nghiêng sang một bên, nóng rát đau đớn, khóe miệng chảy ra chất lỏng mằn mặn.

Ngẩng đầu nhìn đám đàn ông bỉ ổi, trong mắt cô tràn đầy tức giận, hận không thể thoát khỏi dây thừng, đánh cho bọn này một trận nhớ đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.