Tâm Giản Nhụy Ái thật lòng nguyện ý, từng tế bào đều nguyện ý làm bạn gái Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo hài lòng ôm lấy cô, một bàn tay to lớn choàng qua hông cô, một bàn tay cô giúp cô lau nước mắt.
"Đừng khóc, nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy như ngày tận thế đang đến vậy, Địa Cầu diệt vong; đừng khóc, lòng của anh sẽ đau chết mất, sau này sẽ không để cho em khóc nữa, anh sẽ cố gắng khiến cho em hạnh phúc, để cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới."
"Đơn Triết Hạo!" trái tim Giản NhụynÁi như nở hoa, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
"Gọi anh là Hạo, anh gọi em Tiểu Nhụy, có nghe hay không, Tiểu Nhụy. . . . . ."
"Hiện tại ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới có thể hồi phục." Đơn Triết Hạo nói xong, đứng lên muốn rời đi.
"Chờ một chút. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nhịn được thở nhẹ.
Cô đưa mắt nhìn mặt của anh, muốn nói cho anh, chuyện đứa nhỏ, lời đến khóe miệng, không biết nên nói như thế nào: "em. . . . . ."
"Được rồi, em không rời anh được sao? Đứa ngốc, anh ở sát vách, sẽ không đi nơi nào? An tâm ngủ đi!"
Giản Nhụy Ái không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ngoài miệng nâng lên nụ cười, cả người bị hơi thở ấm áp của anh xuyên qua, đây chính là cảm giác mà cô thích.
Dù là anh không quan tâm cô nhiều, cả người cô vẫn cảm thấy như mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Quyền Hàn ngồi ở ghế dài trước phòng bệnh, tức giận nhìn Đơn Triết Hạo, người lúc nào cũng ôn hòa và có chừng mực như Quyền Hàn, đối mặt với Đơn Triết Hạo, gương mặt anh tuấn cũng mang vẻ tức giận, đỏ mắt hồng, râu trên mặt nhô ra, hiển nhiên ngủ không được ngon giấc.
Đơn Triết Hạo đóng cửa lại, thấy bóng dáng Quyền Hàn vẫn xem thường rời đi.
"Đơn Triết Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Nếu như không phải vì người trước mắt, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, Giản Nhụy Ái được anh bảo vệ nhiều năm thế mà lại rơi vào tay người khác, tâm cũng cảm thấy đau.
Đơn Triết Hạo cùng anh đối mặt, nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, khinh miệt nói: "Tôi làm chuyện gì, không cần xin phép anh!"
"Đơn Triết Hạo, cậu đừng có mà không nhìn cao thấp nhé!" Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo chọc giận, rống to.
"Ai cao ai thấp?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, bĩu môi: "Tôi rất ghét ai dùng từ không cụ thể!"
"Đơn Triết Hạo, cậu không thích Giản Nhụy Ái, thì rời xa cô ấy đi!"
"Tôi có thích hay không, không có quan hệ gì với anh, huống chi Giản Nhụy Ái yêu tôi, anh cảm thấy tôi có thể rời khỏi cô ấy sao? Vậy thì anh thích Giản Nhụy Ái, anh muốn dùng thủ đoạn, để cho tôi rời đi!" Mi mắt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, tự nhiên nói ra.
Thích, giống như cây kim khiến dây thần kinh anh đau nhói, đôi tay tạo thành quả đấm, ánh mắt như kẻ sắp giết người, thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không cho phép cậu làm tổn thương cô ấy, nghe rõ chưa!"
"Vậy tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách trông nom chuyện của tôi." Đơn Triết Hạo cười lạnh, ánh mắt khóa chặt Quyền Hàn, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Quyền Hàn biết trên thương trường Đơn Triết Hạo là một người ngang ngược, không ai bì nổi, không ngờ gặp anh ta, anh ta cũng bá đạo như thế, lạnh lùng, khiến anh tức đến xanh mặt, đôi tay nắm thành quả đấm, nếu như không phải vì nghĩ cho Giản Nhụy Ái, anh thật muốn ra tay với anh ta.
"Tôi không quan tâm chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu làm tổn thương Nhụy Ái, tôi phải nhúng tay vào!"
Tùy, Đơn Triết Hạo dùng tay nắm lấy cổ áo của Quyền Hàn, không khách khí nói: "Giản Nhụy Ái, cô ấy là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo, về sau không cần chú ý đến cô ấy, anh tốt nhất cút xa một chút cho tôi."
Tiếp theo, nhẹ buông tay, Quyền Hàn lảo đảo mấy bước, nhếch nhác lo lắng, giống như gà trống thua trận, vô lực ngã trên ghế.
Anh rõ ràng biết Giản Nhụy Ái yêu Đơn Triết Hạo, còn anh thủy chung là người nằm ngoài cuộc tình của họ.
Đơn Triết Hạo lạnh lùng quét nhìn ngồi trên ghế, sau đó xoay người rời đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm sau, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, cô ngồi đầu ở giường giúp Đơn Triết Hạo gọt táo .
Y Thiếu Thiên nhìn một màn ấm áp, đùa giỡn nói: "Không ngờ Giản Nhụy Ái gấp như thế, đã chuẩn bị thành bà Đơn rồi à, đem Đơn tổng chăm sóc kỹ thế."
Cụ Duệ Tường phối hợp quăng ánh mắt đi tới.
Khiến trái táo trong tay Giản Nhụy Ái có chút vội vã, suýt tự cắt vào tay mình, ‘a!’
Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên một cái, Y Thiếu Thiên cũng không dám chọc nữa.
Anh kéo tay Giản Nhụy Ái, quan sát cẩn thận: "Như thế nào?"
Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo đang quan tâm mình, trong lòng ‘hồi hộp’ một phen, bốn con mắt đều nhìn cô, mặt khẽ ửng hồng, xấu hổ rút tay về: "Em . . . . . em không sao."
Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua, đặt tay lên eo cô, làm hại Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, tựa vào người của Đơn Triết Hạo.
Anh hướng về phía hai người bạn mình, tuyên bố: "Tôi nói cho các người biết một chuyện?"
"Chuyện gì?" Y Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo.
Cụ Duệ Tường hứng thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, đợi lời nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo.
"Cô ấy." Đơn Triết Hạo đem cây dao gặm và quả táo trên tay Giản Nhụy Ái đặt ở đầu giường, ôm cổ của cô, động tác hù cô sợ, cảm giác Đơn Triết Hạo có cái gì đó không đúng, câu nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo, càng làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người .
Thấy anh nói: "Từ nay về sau, cô ấy chính là bạn gái của tôi." Anh chính thức tuyên thệ chủ quyền.
"Oa ồ! Quá tuyệt vời!" Y Thiếu Thiên liền nói, cười ha ha.
"Chúc mừng hai người!" Cụ Duệ Tường chân thành chúc mừng, từ khi Lạc Tình Tình rời đi, chẳng thấy Đơn Triết Hạo đối đãi với cô gái nào như thế.
Đến phiên Giản Nhụy Ái mờ mịt, thấy bọn họ mỉm cười, cô cảm thấy thật xin lỗi, muốn biểu đạt chút cảm xúc, trong phòng bệnh đột nhiên có một người nữa bước vào.