Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 49: Giúp em với, không cần sát sinh



Ánh mắt của Đơn Triết Hạo thổi qua đám hộ vệ, bọn họ lĩnh ngộ được cái gì? Hung hăng đá năm người áo đen cho họ nằm rạp xuống đất, để cho bọn họ quỳ gối trước mặt của Đơn Triết Hạo.

Đầu năm người áo đen đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng qua chút xốc xếch, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt không chịu khuất phục, ánh mắt trừng lớn.

"Ông chủ Trần, còn bao nhiêu dư đảng, nhanh chóng nói ra, các người sẽ được giảm chút tội."

Mắt Đơn Triết Hạo trở nên sâu thẵm, đem Giản Nhụy Ái đặt trong lòng, đi về phía trước một bước, hôm nay nhất định phải đem tất cả dư đảng của lão Trần ra, tiêu diệt toàn bộ, nếu không, bọn họ sẽ uy hiếp đến an toàn của Giản Nhụy Ái.

"Ta không biết. . . . . ." Năm người áo đen cùng kêu lên nói.

Đáy mắt Đơn Triết Hạo thoáng qua lạnh lẽo, ‘ soàn soạt soàn soạt ’ mấy cái, một cây súng lục màu bạc đã được lên cò, chỉ thẳng vào người áo đen, tròng mắt tỏa ra tia tàn nhẫn: "Nói!"

"Nói gì?" Người bị súng chỉa vào ót, thân khẽ ưỡn lên, đầu nhìn chăm chú vào họng súng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, bộ dáng thấy chết không sờn.

Năm người áo đen có chút cốt khí, thấy bọn họ cứng ngắc, mặc kệ bên trong có bao nhiêu cứng rắn, đứng trước mặt Đơn Triết Hạo đều biến thành kẻ nhu nhược.

"Nếu như không nói, vậy tôi sẽ cho các người về nhà làm việc!" Đơn Triết Hạo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, tròng mắt năm người áo đen lóe ra vẻ kinh hoảng, sau đó lại là vẻ mặt thà chết.

Nếu bọn họ không nói, Đơn Triết Hạo sẽ cho bọn họ cơ hội để nói.

"Ban đầu khi chúng tôi bị ông chủ Trần thuần phục, chúng tôi cũng chưa có người nhà, chẳng uy hiếp được chúng tôi đâu!"

Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào người đang nói chuyện, đáy mắt nhanh nhẹ liếc qua người đang có ý định lẫn trách, bất đắc dĩ người đang nói chuyện, căn bản không sợ hơi thở ác độc của Đơn Triết Hạo.

Xem ta muốn nghe được điều bí mật từ miệng năm người áo đen là chuyện không thể nào, vung tay lên, phía sau là hai mươi tên cận vệ, đồng loạt lên cò, súng lục hướng về phía năm người áo đen.

Đối với Đơn Triết Hạo thì người không có lợi, giữ lại cũng là lãng phí đất đai, chi bằng giải quyết cho xong.

Giản Nhụy Ái nhìn tình cảnh trước mắt, kịp hiểu là Đơn Triết Hạo đang muốn làm gì?

"Hạo, anh không thể làm như thế?"

"Tiểu Nhụy, em biết mình đang nói gì không?" Đơn Triết Hạo chống lại ánh mắt cầu xin của Giản Nhụy Ái, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.

Không khí không tiếng động, không khí mang theo sự khẩn trương và mùi mái tanh nồng nặc, khiến tinh thần của Giản Nhụy Ái càng thêm căng thẳng và lo sợ.

Hôm nay viện trưởng Mary về trời, cô không thể giết người, nếu không sẽ là bất kính đối với viện trưởng Mary, mím môi: "Hạo, đừng giết người nữa, bỏ qua cho bọn họ đi?"

Mọi người nhìn chằm chằm vào gương mặt thất sắc của Giản Nhụy Ái, trong con ngươi xinh đẹp là những giọt nước mắt tràn đầu, môi đỏ mọng khẽ run rẩy, cố giả bộ trấn định xin tha cho những người suýt giết cô.

"Tiểu Nhụy, anh hiểu em không thấy mấy chuyện chém giết, anh dẫn em đi."

Đơn Triết Hạo thu súng lục trong tay lại, anh biết Giản Nhụy Ái không thích nhìn những trận chém giết, tâm đã sự hãi quá độ, nên muốn dắt cô rời đi.

Giản Nhụy Ái không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, bước chân không nhúc nhích.

"Hạo, anh đừng làm như thế, giết người thì phải đề mạng, bọn họ cũng không có làm gì em? Khuyên anh nên có lòng khoan dung, anh giết bọn họ rồi, sẽ bị phát luận trừng trị đó!"

Giản Nhụy Ái nhìn người áo đen đang cầm súng chỉ về đám người kia, nếu như cô không ngăn lại, có phải sinh mạng họ đã biến mất rồi không?

"Tiểu Nhụy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương em!"

Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái thiện lương, dù anh giải thích như thế nào, cũng không thay đổi được gì.

Năm người áo đen đồng loạt nhìn Đơn Triết Hạo, nói từng chữ một: "Đơn Triết Hạo, cậu muốn giết thì cứ giết đi! Chúng tôi đây, không bao giờ cầu xin phụ nữ!"

"Được!" Đơn Triết Hạo không chịu được sự uy hiếp của người khác, nếu bọn họ đã muốn chết, vậy thì không trách được chuyện anh máu lạnh vô tình, vung tay lên, ‘bằng’ mấy tiếng vang dội khắp trời.

Trong nháy mắt, nhà vệ sinh của nhân gian lại biến thành địa ngục, toàn thân năm người áo đen nhuộm máu đỏ tươi, nằm bất tỉnh trên sàn nhà, bảy rồi tám người đang đứng bỗng nằm trên sàn.

Trên cơ thể năm người áo đen toàn là máu tươi, giống như suối nước không ngừng phun ra, mãnh liệt ra, giống như Nham Thạch phun trào, máu hồng dính trên quần áo, nhuộm đỏ cả nhà vệ sinh, chung quanh đều là máu, mắt của đám người kia đều trợn trắng lên.

"A!" Giản Nhụy Ái bị kinh sợ, giống như gặp ma quỷ, khiến cho cả người cô ghê tởm đến muốn ói: "Ưmh. . . . . ." Cả phổi cũng lăn lộn .

"Tiểu Nhụy, em có sao không?" Đơn Triết Hạo vịn vịnh vào người Giản Nhụy Ái, trấn an nói.

Sắc mặt Giản Nhụy Ái mất hết sắc huyết, đôi môi yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều người chết như thế, trước kia chỉ từng nhìn qua phim truyền hình, hơn nữa bọn họ còn chết bên cạnh cô, Đơn Triết Hạo vì cô mà giết chết những người này, nghĩ tới những chuyện này, nội tâm của cô kinh sợ, dường như cô đang bước chân vào thế giới bóng đêm.

Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Giản Nhụy Ái, sự yếu đuối của cô, trong lòng là một trận áy náy: "Tiểu Nhụy, không cần phải sợ, nếu như anh không giết bọn họ, bọn họ sẽ gây bất lợi cho em, biết không?"

Giản Nhụy Ái khóc không thành tiếng, núp vào trong ngực Đơn Triết Hạo, cả người run rẩy, giọng nói yếu ớt: "Giúp em với, cũng không cần sát sinh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.