Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 60: Vật nhỏ, em mệt nhọc rồi!



Giản Nhụy Ái nâng lên nụ cười hạnh phúc, tách ra nụ cười vui vẻ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, cô hưng phấn đến độ hận không thể bay ngay đến bên cạnh Đơn Triết Hạo

Cô muốn nói cho Đơn Triết Hạo biết, con của cô và anh vô cùng khỏe mạnh, vô cùng đáng yêu.

Trên mặt không giấu được hạnh phúc, cứ mãi cười, cô cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp chết rồi.

Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái muốn tới công ty, đã sớm đợi cô ở dưới lầu.

Anh nhìn thấy xe dừng lại, vội vàng đi đến.

Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo xuất hiện ở cửa, chạy tới, nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo, nũng nịu nói: "Hạo. . . . . ."

Đôi mắt vốn lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo giờ đây trở nên ấm áp, anh đưa tay ra, ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lồng ngực ấm áp của mình: "Tiểu tử, bây giờ là người có thai, không thể chạy nhảy như thế."

Anh yêu thương vỗ vỗ đầu của cô, bày tỏ ý định không thể cãi lời anh.

Động tác đơn giản như vậy, khiến những nhân viên đi ra về, bị sợ đến trợn mắt há mồm, ai cũng thấy tổng giám đốc của bọn họ đang nghiêm mặt nhìn bọn họ, chẳng ai ngờ anh lại yêu thương bạn gái mình như thế.

Có thể nghĩ cô gái kia quan trọng với anh như thế nào, rối rít tò mò, nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái.

Cô là một động vật đơn bào, không phát hiện những ánh mắt khác thường ấy, chỉ nghịch ngợm le lưỡi một cái với Đơn Triết Hạo, ngượng ngùng cười cười.

"Đi, anh dẫn em vào phòng làm việc!" Anh hạ thấp tầm mắt, nhìn Giản Nhụy Ái, cười một cái, giống như một ông chồng luôn cưng chiều vợ mình.

Đơn Triết Hạo không hề kiêng dè dắt tay Giản Nhụy Ái, lên giọng mời cô đi vào phòng làm việc của mình, anh giống như một thuộc hạ luôn tuân lệnh bà xã, Giản Nhụy Ái là người phụ nữ của anh.

Bị anh nắm tay dắt đi, hành động rõ ràng như thế, khiến những người đang làm ở tầng lầu dưới rối rít tò mò nhìn cô, có ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ, xứng đáng cũng có.

Cô không ngờ lại có nhiều nhân viên ở đây như thế, tất cả đều đưa ánh mắt tò mò nhìn cô, như thể cô là một đứa bé vậy.

Chờ đến lúc bọn họ tiến vào phòng làm việc của Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái thích thú và hiếu kỳ ngắm nghía phòng làm việc của anh, những đồ dùng bên trong vô cùng đơn giản.

Trên mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị bàn tay của Đơn Triết Hạo lôi kéo, hai người cùng ngồi xuống ghế sa lon, nhưng cô lại ngồi trên đùi anh.

"Hạo, anh làm gì vậy? Nhanh buông em ra! Để người khác vào nhìn thấy là không xong đâu."

Động tác của hai người mập mờ như vậy, làm tim Giản Nhụy Ái đập nhanh, mặt đỏ ửng.

Đáy mắt Đơn Triết Hạo xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, anh cưng chiều cắn nhẹ cái cổ trắng noãn của cô, nhẹ nhàng mà liếm láp, đôi môi từ từ di chuyển, rồi chạm lên vành tai cô, hôn triền miên: "Không có sự cho phép của anh, không ai được tiến vào cả."

Sau đó, bờ môi khêu gợi đặt lên đôi môi mềm mại của cô.

Từ lúc Đơn Triết Hạo ra khỏi nhà Lạc Tình Tình, đã mang theo một cỗ dục vọng, không cách nào phát tiết, vào đến công ty làm việc, không thể trở về, không ngờ cô lại tự mình đến đây, vừa đúng lúc tạo cho anh cơ hội, làm sao anh có thể bỏ qua cho được.

Nụ hôn của anh trở nên luống cuống, ươn ướt và điên cuồng, giống như muốn cắn nuốt Giản Nhụy Ái vậy.

Khi ý thức được cái bụng hơi nhô lên của cô, cơ thể anh trở nên căng thẳng và nóng bỏng, nơi đó là nơi anh quen thuộc nhất, anh không muốn buông tha cô, đem cô gái nhỏ vỗ về trong ngực mình, đem cằm đè lên những sợi tóc của cô, tận lực khắc chế dục hỏa.

Giản Nhụy Ái suy yếu, ngượng ngùng đem gò má tựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của anh, khiến màng nhĩ của cô chấn động.

Cô ngồi trên người anh, cảm nhận được vật đó của anh trở nên to lớn, đang muốn ngẩng đầu vươn ra, tâm cô khẩn trương, không dám nhúc nhích, trên mặt đỏ gấc, thân thể khẽ tránh thoát, muốn thoát khỏi cơ thể của anh.

Lại bị anh ôm chặt, đi về phía phòng nghỉ sát vách.

Đơn Triết Hạo thổi khí bên tai cô: "Tiểu Nhụy, em thật đẹp!"

"Hạo, không thể, em sợ làm chuyện này nhiều, sẽ thương tổn đến bảo bảo, Hạo, anh nên nhịn, nhịn, được không?" Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt van xin nhìn anh.

Bất đắc dĩ, Đơn Triết Hạo chỉ có thể thở dài một tiếng, đem cô thả lại ghế salon, đôi mắt thâm thúy giống như ngôi sao lóe lên: "Vật nhỏ, em mệt mỏi rồi!"

Anh cưng chiều ngắt chóp mũi của cô.

Giản Nhụy Ái biết mình đã an toàn, rúc vào trong khuỷu tay của anh, hai cánh tay làm nũng, ôm lấy cổ anh: "Cám ơn anh, cám ơn anh, Hạo. . . . . ."

Một khối thịt ngon, mà chỉ nhìn không được ăn, còn gì bi kịch hơn! Nhìn tròng mắt nồng nặc tình yêu của cô, anh hài lòng tặng cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Cũng xem như đây là phần thưởng dành cho chính anh, tâm hồn càng thêm an ủi.

Giản Nhụy Ái nhớ tới chuyện quan trọng, đưa tay cầm lấy túi xách, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh được chuẩn bị trước, kiêu ngạo nói: "Hạo, anh xem đi. . . . . . Đây là con của chúng ta, bác sĩ nói, nó rất khỏe mạnh, con của chúng ta rất đẹp phải không."

Đơn Triết Hạo đưa tay ra, nhận lấy tấm ảnh, trong đó có một khối thịt màu đen sẫm, anh biết đó là cái gì? Đó là đứa bé của bọn họ, trong lòng khẩn trương, tràn đầy nụ cười vui mừng.

Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, cưng chiều đưa mắt nhìn Giản Nhụy Ái, nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô, khiến anh từ kinh hãi trở thành vui mừng, anh hưng phấn đến điên cuồng: "Tiểu Nhụy. . . . . ."

Bàn tay anh ôm lấy cô thật chặt, ôm cô thật chặt vào trong ngực, mừng rỡ như điên, hốc mắt của Đơn Triết Hạo trở nên ươn ướt: "Tại sao không đợi anh về rồi cùng đi đến bệnh viện?"

"Tự em đi cũng như thế thôi, anh có chuyện phải làm mà."

Đơn Triết Hạo nhìn tròng mắt của Giản Nhụy Ái, vẻ đẹp của cô không nằm bên ngoài mà nằm ở chỗ cô rất hiểu lòng người, điều đó khiến Đơn Triết Hạo cảm động sâu sắc.

"Cô gái nhỏ, sao em lương thiện như vậy, khiến anh rất yêu em."

Nụ hôn của anh vừa rơi xuống, lại bị Giản Nhụy Ái chặn lại, tay nhỏ bé ngăn miệng anh.

Cô cười duyên nói: "Hạo, em mệt rồi, muốn ngủ!"

Đơn Triết Hạo mỉm cười nâng gương mặt của cô lên, nhẹ nhàng chạm khẽ vào gương mặt ấy, sau đó ôm lấy cô, đem cô đi đến giường nệm êm ái, tỉ mỉ đắp chăn cho cô.

"Nhanh ngủ một chút đi, anh đi làm việc."

"Ừ." Giản Nhụy Ái vui vẻ nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Đơn Triết Hạo, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, ngoài miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.