Giản Nhụy Ái thật rất sợ, cô sợ đứa bé đã xảy ra chuyện. ‘phanh’, đèn phòng mổ chiếu thẳng vào cơ thể đang sợ hãi của Giản Nhụy Ái, trên trán cô lấp tấm mồ hôi hột, theo đường cong gương mặt nó lặng lẽ rơi xuống bàn mổ.
Cô rưng rưng bắt lấy tay một người bác sĩ. "Cứu… cứu đứa bé. Cầu xin các người. . . . . . Trước tiên phải cứu đứa bé."
"Tiểu thư. Xin cô cứ thả lỏng, chúng ta sẽ cứu cả hai. Không cần khẩn trương. . . . . ." Bác sĩ an ủi Giản Nhụy Ái
Ánh mắt của cô càng lúc càng mơ hồ, ý thức càng lúc càng không rõ nét, cô biết rằng thuốc tê đang có tác dụng.
Cuộc giải phẫu đi qua nửa tiếng, một bác sĩ mang theo sắc mặt nặng nề đi ra khỏi phòng phẩu thuật. "Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi đã cố gắng hết mình, theo tình huống bây giờ, đứa bé đang dần suy yếu. Chúng tôi chỉ có thể lưu lại một người. Xin ngài mau quyết định, nếu như quá muộn…. Sợ rằng. . . . . ."
"Sợ cái gì? . . . . ." Giọng nói trầm thấp, hai mắt Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm người bác sĩ, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào.
Bác sĩ nhìn đôi mắt đầy thăng trầm, và quả đấm nơi tay của Đơn Triết Hạo mà sợ hãi, run rẩy nói: "Sợ rằng…. hai người. . . . . . Đều . . . . . Không. . . . . . qua khỏi. . . . . ."
Bác sĩ vừa dứt lời, đáy mắt Đơn Triết Hạo xuất hiện một tầng giết người. Từ trong túi lấy ra một khẩu súng lục chỉ thẳng vào đám bác sĩ.
Bác sĩ sợ hãi đến hồn bay phách tán, thét lên một tiếng chói tay. Bủn rủn quỳ xuống, run rẩy cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc Đơn. Tổng giám đốc Đơn. . . . . . Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin ngài đừng nổ súng. . . . . ."
Cây súng lục trong tay Đơn Triết Hạo chợt lên cò. Hướng về phía ót của người bác sĩ. Lạnh lẽo ra lệnh: "Tôi muốn hai người họ đều phải sống."
"Được ạ. . . . . . Chúng ta thử một chút." Bác sĩ run rẩy thỏa hiệp, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, rất sợ một viên đạn sẽ bay vào não ông nên cố gắng thỏa thuận, ông không đi gặp Diêm Vương quá sớm.
"Thử?. Tôi muốn thành công, không được phép thất bại. Nếu như thất bại ông sẽ lãnh hậu quả." Đôi mắt thâm thúy của Đơn Triết Hạo chiếu ra sát khí lạnh lẽo. Anh biết Giản Nhụy Ái rất yêu đứa bé kia nếu như đứa bé gặp chuyện không may, Giản Nhụy Ái sẽ đau lòng để chẳng muốn sống nữa, anh không thể để chuyện này xảy ra nên chỉ có thể tìm cách cứu sống cả hai người.
Coi như tỷ lệ thành công rất thấp, anh cũng không cho bọn họ xảy ra chuyện.
Trong đầu thoáng quay lại những hình ảnh cô chảy máu dữ dội, anh biết muốn giữ hai người cũng rất khó khăn, cổ họng khô khốc. Anh không hy vọng đứa bé xảy ra chuyện, lại càng không hy vọng sẽ đứa bé phải hy sinh. Hung hăng nhắm mắt lại, đau lòng nói: "Cứu. . . . . . người lớn trước."
"Dạ. . . . dạ. . . . . ." Toàn thân vị bác sĩ đầy mồ hôi lạnh, ông nhanh chóng đi vào phòng phẩu thuật.
Anh không thể khiến cho Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện, nếu như bọn họ bỏ đứa bé này. Bọn họ trẻ tuổi, ngày tháng sau này còn dài; nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ. . . . . . Nghĩ đến đây, anh cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa, anh chẳng muốn cô gặp nguy hiểm
Đơn Triết Hạo không hơi sức quỳ xuống nền gạch lạnh, giống như sức lực cuộc đời này đều bị trút ra ngoài. Sát khí vừa rồi, tất cả đều biến mất, anh như kẻ vô lực mà chảy nước mắt
"Tiểu Nhụy. Nhất định em phải bình an vô sự." Đơn Triết Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm. "Anh sẽ chờ em trở về."
Giải phẫu vô cùng thành công, cả đứa và và người lớn đều thoát khỏi nguy hiểm
Cái rễ cây trong lòng Đơn Triết Hạo đều rơi xuống, vội vàng cám ơn bác sĩ còn thưởng cho bác bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật mỗi người mười triệu đồng.
Làm xong giải phẫu, Giản Nhụy Ái bị thuốc tê còn chưa tỉnh lại ngay lập tức. Cả đêm hôm đó, Đơn Triết Hạo luôn ở bên cạnh cô.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giản Nhụy Ái chậm chạp mở mắt ra, cô giống như vừa đi qua Thủ môn Quan, lần nữa trở lại nhân gian.
Nhìn Đơn Triết Hạo đang ngồi ở đầu giường, anh ngủ gà ngủ gật, cô thật chẳng nghĩ đến Đơn Triết Hạo sẽ ở với cô cả đêm như thế
Theo bản năng cô đưa tay ra vuốt ve bụng của mình. Cái bụng hơi phình lên khiến những lo lắng trong lòng cô được thả xuống. Giản Nhụy Ái thở ra một hơi khi biết đứa bé vẫn bình an vô sự.
Cô đang muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay mình bị anh đang nắm thật chặt. Nghiêng đầu nhìn một cái, liền thấy Đơn Triết Hạo đang nắm tay cô, trong giấc ngủ cũng không dám buông lỏng.
Giản Nhụy Ái cúi người, đưa gương mặt mình đến gần gương mặt của Đơn Triết Hạo. Cảm thụ tiếng hít thở vững vàng của anh, tay không tự giác sờ lên sống mũi cao lớn, đôi lòng mày rõ nét và gò má mạnh mẽ hết sức thu hút.
Giản Nhụy Ái vuốt chòm râu cứng rắn của anh, nó ghim rất chặt, nhưng cô lại rất thích cảm giác này
Đơn Triết Hạo mở mắt thấy Giản Nhụy Ái đã tỉnh lại, lập tức hỏi "Như thế nào. Cảm giác như thế nào."
Trong phút chốc, đáy mắt anh cay xè, đem tất cả nóng lòng thiêu đốt cô. Cô ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng nhỏ giọng nói: "Em không sao."
Trải qua trận giày vò ngày hôm qua, Giản Nhụy Ái đã cảm nhận được việc mình được yêu thương và bảo vệ tốt đẹp ra sao. Cô nhìn anh, lắng nghe hơi thở vương giả toát ra từ người anh. Cả đêm mệt mỏi, chẳng thèm quan tâm đến dáng vẻ của mình, càng khiến anh thêm nam tính.
Đơn Triết Hạo không có phát hiện biến hóa rất nhỏ của Giản Nhụy Ái. Có lẽ anh quá lo lắng cho cô nên coi thường bản thân của mình.
Anh xác định cô không có chuyện gì mới dám thở nhẹ một hơi, rồi lại thấy cô đang nhìn mình, lập tức hét lên: "Tiểu Nhụy, em dọa anh sợ chết đi được"
"Hạo. Em cũng thế, em sợ rằng đứa bé của chúng mình không may có chuyện gì. Anh biết không, trong giây phút tử thần em đã thề, nếu đứa bé gặp chuyện thì em sẽ đi theo nó. . . . . ."
"Không cho em nói như thế, các người đi hết thì anh phải làm như thế nào" Đơn Triết Hạo vòng tay qua thân thể mềm mại của Giản Nhụy Ái, anh không muốn nghe những lời như thế. Những lời này sẽ làm cho tim anh lỗi nhịp.
Những lời nói không may mắn bị Đơn Triết Hạo cự tuyệt không nói ra miệng, lãng mạn cỡ nào, ấm áp đến đâu… cô đã tìm được đường sống từ chỗ chết, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người mình yêu mến. Cô cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất.
"Hạo. Anh biết không, lúc đứng ở cửa sinh tử em một mực suy nghĩ đến chuyện nếu như em chết đi thì anh sẽ làm thế nào"
"Tiểu Nhụy. Anh không có phép em rời xa anh, cho cho em đứng tại điện Diêm Vương, anh cũng sẽ nghĩ cách mang em trở về, em là của anh, cuộc đời này em sẽ không thoát khỏi bàn tay của anh đâu."
Từng lời nói của Đơn Triết Hạo đều giống như mật đường hòa tan vào cõi lòng Giản Nhụy Ái. Ánh mắt thâm thúy của anh chiếu ra ánh sáng tình yêu nồng đậm. Anh sẽ không để cho cô gặp chuyện không may, bởi vì cô là người bạn đời mà anh đã chọn lựa.
"Hạo. Em yêu anh, em rất yêu anh." Đôi mắt Giản Nhụy Ái tràn ngập nước mắt, ngoài miệng là nụ cười hạnh phúc.
Toàn thân tán phát hương thơm mê người. . . . . .
Đơn Triết Hạo bình tĩnh nhìn cô, anh rất yêu cô gái này, nhìn cô vì anh, vì đứa bé của bọn họ mà cố gắng không đi vào cửa tử thần, anh cảm thấy chẳng có lý do nào để chọn người khác cả.
Ánh mắt anh tràn đầy nhu tình, hướng về phía Giản Nhụy Ái, đặt lên cánh môi cô một nụ hôn tựa cánh chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại như không đủ nên anh lè lưỡi liếm cánh môi cô.
Giản Nhụy Ái ngượng ngùng đẩy Đơn Triết Hạo ra, ngực nóng bức khó chịu, tự động liếm liếm cánh môi của cô.
Động tác đơn thuần của cô, lại khiến cho Đơn Triết Hạo không ngừng đấu trí, bàn tay to của anh chế trụ của Giản Nhụy Ái, đôi môi không chút lưu tình bao trùm lên môi cô, hút từng ngụm, từng ngụm giống như phải đem cô đánh cho ngãn nào
Đơn Triết Hạo cảm giác Giản Nhụy Ái có cái gì đó khác lạ, nên buông cô ra, thấy gương mặt đỏ ửng của cô, mỉm cười rồi nói: "Vừa nhìn anh biết mình ăn vụn, quên là em có bệnh."
Mặt Giản Nhụy Ái đỏ ửng, từ từ mở mắt ra: "Hạo. . . . . ." Âm thanh giọng nói của cô khàn đặc.
Đơn Triết Hạo cưng chiều đem ngón tay đặt lên đỉnh mũi của cô. "Em nha. Tiểu yêu tinh."
Gương mặt Giản Nhụy Ái vẫn đỏ ửng, nụ cười nhàn nhạt thật giống một nàng tiên thoát tục. Rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vịn vào lồng ngực anh.
Một đoạn đối thoại không tiếng động chỉ có hô hấp hai người lần lượt thay đổi, họ lắng nghe tiếng tim đập của nhau, nghe tất cả những gì thuộc về đối phương, cảm nhận hạnh phúc đến vô tận.