Không ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn gương xinh đẹp lại tràn đầy nước mắt của Lạc Tình Tình: "Thế nào khóc, đừng khóc."
Lạc Tình Tình thút thít, đem gương mặt đầy nước mắt chuyển đến trước ngực Đơn Triết Hạo, cô sợ hãi hỏi: "Hạo, anh sẽ luôn tốt với em như hiện tại sao?"
Thân thể Đơn Triết Hạo không khỏi cứng ngắc, ngoài miệng dán băng keo sắt khiến anh không nói nên lời, ánh mắt càng thêm thăng trầm và kinh khủng.
Lạc Tình Tình cảm giác được sự biến hóa của Đơn Triết Hạo, thật ra thì, cô biết Đơn Triết Hạo có mục đích khác khi đến gần cô, nhưng mục đích của anh là gì thì Tình Tình đoán không ra, có lẽ cô chẳng thể nào đoán được suy nghĩ của Đơn Triết Hạo nữa rồi.
Trong lòng cô bất ổn, thấy hai mắt Đơn Triết Hạo sâu đến không thấy đáy, đôi mắt cô tràn ngập vẻ lo lắng và khiếp đảm.
Đơn Triết Hạo êm ái nâng gương mặt Lạc Tình Tình lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của cô, đôi môi từ từ di chuyển đến bên miệng của cô, đến bên tai của cô, dịu dàng mang theo ý lạnh nói: "Không phải em quá tham lam sao, tôi là người của em, em đừng cầu xin quá nhiều."
Sắc mặt Lạc Tình Tình trở nên lúng túng, tròng mắt nhìn sâu vào hai mắt anh, thân thể khẽ lạnh run, cô hoàn toàn chẳng biết trong đầu Đơn Triết Hạo đang tính toán điều gì.
Nhưng tính cách này của anh, khiến cho trái tim cô càng băng giá, đầu óc cô càng hỗn loạn.
Cô cảm thấy giận chính mình, tại sao muốn ép Đơn Triết Hạo, biết rất rõ ràng Đơn Triết Hạo là người vô tình lạnh lẽo, bên trong con người anh là một tia khát máu.
Bàn tay Đơn Triết Hạo vỗ nhè nhẹ lên má Lạc Tình Tình, ngón tay vung lên, đặt trên cằm Tình Tình, giọng nói trở nên trầm thấp: "Đi, anh đưa em về."
Trên xe hơi, cả hai người không ai nói chuyện với ai, an tĩnh thưởng thức những bản nhạc không lời, nhưng trong không khí an tĩnh lại là hơi thở ngập tràn lo lắng.
Không lâu sau, xe đã dừng trước nhà của Lạc Tình Tình, Đơn Triết Hạo quẹo cua vào bãi đỗ xe bên cạnh, qua ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, có thể nhìn thấy không khí lạnh lẽo của hai người bên trong.
Xe bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong xe lại có hai người xa lạ, ngó dáo dác tìm thâm tình, khiến Đơn Triết Hạo không khỏi tự hỏi, vì sao anh tự dưng lại tức giận.
Hai người bọn họ bị theo dõi rất nhiều ngày, cho nên bọn họ đã vô cùng thận trọng rồi.
Lạc Tình Tình mang vẻ mặt quái dị nhìn Đơn Triết Hạo, theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy hai người phía sau, cô đã hiểu rồi, anh nguyện ý đưa cô về nhà, chính là anh dùng cô để làm mồi.
Thời điểm cô vô cùng kinh ngạc, tay Đơn Triết Hạo đã lôi kéo Lạc Tình Tình nằm xuống xe, đôi môi bao trùm lên môi cô, hung hăng hôn gặm cắn, điên cuồng ngược đãi, khiến sự lẵng lơ của Lạc Tình Tình trào phúng ra ngoài.
Hai ba lần cô lộ ra phong tình lơ đãng, đôi môi rên rĩ từng hồi một, xuyên qua xe hơi, xuyên qua màn đêm yên tĩnh.
Người theo dõi sau lưng hai người, xem kịch vui của chiếc xe Ferrari sang trọng trước mặt, chiếc xe đang kịch liệt lay động, không cần nhìn cũng biết bọn họ đang làm gì.
"Bọn họ đều nói Đơn Triết Hạo sẽ không thể yêu em gái nhỏ bán cà phê, tôi cũng đã nhìn tận mắt rồi, gần đây, Đơn Triết Hạo đều qua đêm ở nhà Lạc Tình Tình, xem ra tin tức có phần sai lệch."
"Đúng rồi! Đường đường tổng giám đốc tập đoàn lớn sẽ không muốn cùng em gái bán cà phê ở chung một chỗ, đi theo em gái bán cà phê nhiều ngày thật là lãng phí thời gian, xem ra phải gọi bọn họ dời mục tiêu mới được, đại mỹ nữ Lạc Tình Tình mới chính là người phụ nữ bên cạnh Đơn Triết Hạo."
Tròng mắt Đơn Triết Hạo đen nhánh hướng về phía Lạc Tình Tình, không có nghĩ đến cô sẽ lên tiếng, như thế càng tốt hơn, thật không hỗ là cao thủ tình trường, ngoài miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Đôi tay vòng chắc, nằm ngang vị trí tài xế, phân phó nói: "Tình Tình, rên lớn lên, càng lớn càng tốt."
Lạc Tình Tình đưa đôi mắt nghi ngờ, cô thận trọng nói: "Hạo, anh muốn em gọi bao lâu, gọi mãi như thế rất giả tạo."
"A!" Còn chưa chờ Lạc Tình Tình phản ứng, thì đã ngồi trên người Đơn Triết Hạo rồi, lồng ngực cường tráng hiện ra ở ánh mắt của cô, cô cảm thấy phần thân dưới của Đơn Triết Hạo bắt đầu rục rịch.
Một cỗ dịu dàng chặt chẽ bao vây lấy Lạc Tình Tình, thân thể trắng như tuyết, vòng hai tay qua ôm lấy Đơn Triết Hạo, gương mặt mỹ lệ áp sát vào bờ ngực của anh
"Ưmh. . . . . ." Trên người truyền đến một cảm giác u mê, khóe miệng truyền ra một trận rên rỉ.
Bàn tay to lớn của Đơn Triết Hạo đang vuốt ve người cô, chậm chạp không thấy bước kế tiếp, cô đưa ánh mắt mê ly nhìn Đơn Triết Hạo, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng tròn trên ngực của anh.
"Hạo, em nghĩ muốn rồi, cho em đi. . . . . ." toàn thân Lạc Tình Tình đã mềm nhũn rồi, nhưng cảm giác hiện tại khiến cô chưa thể thõa mãn, thân thể khó chịu giãy dụa, cứ như bị trăm ngàn con muỗi đốt.
Cô rõ ràng cảm nhận được việc Đơn Triết Hạo cũng đang có cảm giác, vậy tại sao Đơn Triết Hạo lại không thõa mãn cô.
Cứ theo đà này, sẽ thiêu đốt người rồi, tay của cô không khỏi từ lồng ngực anh đi xuống dưới, đi tới bụng của anh, cố gắng hướng dẫn Đơn Triết Hạo, tuy cách một lớp quần, cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng rực của nó.
Cô muốn đi kéo khóa quần của anh ra, nhiệt độ trong xe oto bất giác được đưa lên cao, phiền não nóng bỏng. . . . . .
Đơn Triết Hạo giữ lấy cổ tay của Lạc Tình Tình, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được lộn xộn."
Lạc Tình Tình không thể ngờ được, đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, rõ ràng nhìn thấy tròng mắt anh cũng đầy dục vọng, tại sao lại bắt cô dừng lại.
Như vậy quá không giống như Đơn Triết Hạo, nếu nói đến chuyện này thì anh là kẻ phóng túng, anh cũng là người cường tráng khỏe mạnh, đối với việc này thì có nhu cầu khá mạnh mẽ, không nghĩ đến anh lại cố nhịn, nhịn như vậy không phải bảo vệ cô mà vì anh không muốn phản bội Giản Nhụy Ái.
Ý tưởng kia khiến Lạc Tình Tình điên cuồng ghen tỵ, cô không thể phản bác, nhưng cô không muốn nhận thua, thật vất vả, kiên trì đến lúc đi ra khỏi người anh.
Lạc Tình Tình ngồi xổm xuống, cứ như kẻ mè nheo đau đớn, cô khẽ cau mày.
Đơn Triết Hạo nghi vấn nhìn Lạc Tình Tình, thấy cô đang cố ý chống lại lệnh mình, lạnh lùng nói: "Cô nghĩ làm gì?"
"Hạo, anh là đang cố ý không phản bội Giản Nhụy Ái, em cũng biết anh muốn làm gì, anh đang muốn bảo vệ Giản Nhụy Ái, nếu như anh tin tưởng em, sẽ để cho em và anh cùng nhau bảo vệ Giản Nhụy Ái, chỉ là, hiện tại em muốn giúp anh, em hiểu rõ anh là người có tinh lực tràn đầy, nhịn rất khó chịu, em có thể giúp anh giải quyết nhu cầu."
Lạc Tình Tình muốn khai phá dây chuyền, bàn tay Đơn Triết Hạo lại bắt cô ngừng lại, mắt lạnh lẽo hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình.
"Không nên chọc tôi, nếu không cô biết hậu quả, cút ngay xuống xe."
"Hạo, em. . . . . ." Lạc Tình Tình biết mình đã đi đến ranh giới cuối cùng của Đơn Triết Hạo, cũng không dám cãi lời, sửa lại lại quần áo, rồi xuống xe, đang muốn nói thêm vài câu, lại thấy Đơn Triết Hạo khinh thường mà bỏ đi.
Lưu lại những hạt bụi bay, khiến cô bị sặc cổ họng, mãnh liệt ho khan mấy tiếng, ngoài miệng nâng lên nụ cười giễu cợt.
Đơn Triết Hạo chạy xe như một tay đua chuyên nghiệp, đáng chết, anh đối với Lạc Tình Tình lại có phản ứng, đây là anh tự nhục mạ tình yêu của mình, đúng là không có tiền đồ mà.
Sau khi trở về nhà, chuyện đầu tiên anh là chính là đi tắm nước lạnh.
Đang liều mạng khắc chế dục vọng, rốt cuộc dục vọng trên người đã bị anh hung hăng đè xuống.
Tóc ươn ướt, vài sợi không ngoan chảy mồ hôi áp sát vào cái trán anh, ngồi ở bên giường, cầm tấm ảnh đầu giường lên, là ảnh của Giản Nhụy Ái, nụ cười như ánh mặt trời của cô như thể lây qua anh, để cho khóe miệng anh cong lên nụ cười hạnh phúc.
Anh rất nhớ cô, mỗi phút mỗi giây đều muốn có cô bên cạnh, tay nhè nhẹ lướt qua đôi môi nhỏ trong bức ảnh..