*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh hào quang của bọn họ khiến người ta chói mắt. Có lẽ mặc kệ Đơn Triết Hạo xuất hiện ở đâu, trên cơ thể anh vĩnh viễn vẫn tồn tại mùi vị riêng biệt. Vĩnh viễn đều sẽ không thể giết chết.
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn thứ ánh sáng chói mắt kia, nhìn hai người bọn họ ở chung một chỗ. Trong lòng cô liền cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi. Cánh tay xinh đẹp của Lạc Tình Tình khoác tay mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo, hai người nhìn tựa bức tranh núi non.
Hình ảnh kia hiện lên trước mắt cô, để cho thân thể cô không khỏi run rẩy. Trái tim hung hăng co rút vì đau đớn.
Đơn Triết Hạo xuất hiện, không thua vì một đại minh tinh xuất hiện. Toàn thân áo đen cũng không che đẩy được sự hiên ngang mạnh mẽ của anh, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn không thấy đáy.
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo chính là loại người như thế. Trời sanh đã có phẩm chất Quân Vương, luôn khí thế khi đứng trước thiên hạ. Ngũ quan anh tuấn giống như điêu khắc, làm cho người ta trong lúc vô hình có cảm giác bị áp bức.
Giản Nhụy Ái nhìn ánh mắt sáng quắc của Đơn Triết Hạo. Mặc dù cô rất muốn lên tiếng hỏi những chuyện trên báo là thật hay giả nhưng cô không có dũng khí đi chất vấn, chỉ mang vẻ mặt không có tiền đồ mà cúi đầu.
Trên mặt Đơn Triết Hạo không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt thâm thúy quét nhìn bọn họ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái tựa như bắt được ánh mắt của vợ yêu khi vụng trộm bên ngoài và bị anh bắt gặp.
Nếu như Giản Nhụy Ái ở cùng với người đàn ông khác anh cũng sẽ không thấy khó chịu như thế. Những người đàn ông kia đều không phải là đối thủ của anh. Nhưng hiện tại cô đang ở cùng với Cụ Duệ Tường, cái người này là bạn bè từ nhỏ của anh nên đây có chút khác biệt.
Lạc Tình Tình đánh vỡ bình tĩnh. "Duệ Tường. Nhụy Ái. Chào hai người. Các người. . . . . . chẳng lẽ các người đang tìm hiểu nhau sao?."
Một câu nói, liền thu thập ánh mắt của Đơn Triết Hạo. Anh gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, Sắc mặt lạnh lẽo, mím môi không nói ra lời.
Giản Nhụy Ái chợt ngẩng đầu, cô ngơ ngác nhìn Lạc Tình Tình rồi lại nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo vội vàng hạ thấp tầm mắt, đôi tay lúng túng, trong lòng hốt hoảng.
Cụ Duệ Tường đứng lên, kéo Giản Nhụy Ái qua. Đem cô ôm vào lòng ."Đúng vậy, vì Hạo không cần một cô gái tốt như thế này. Nhưng tôi lại rất cần. Hạo, anh đã tìm lại hạnh phúc của mình rồi, sẽ không để ý chứ."
Ánh mắt Đơn Triết Hạo thổi qua Cụ Duệ Tường. Lôi kéo Lạc Tình Tình ngồi đối diện với bọn họ.
Ngay sau đó, bốn người ngồi đối mặt nhau. Không khí càng lúc càng lúng túng.
Giản Nhụy Ái khẩn trương cúi đầu. Không dám ngẩng đầu lên rồi. Cô thừa nhận mình hẹp hòi, không thể không câu chấp với Lạc Tình Tình.
"Hạo. Không phải anh thích ăn thông sao, em đã lựa ra rồi, anh ăn phần này đi." Lạc Tình Tình như thể không nhìn thấy không khí quái dị, như thể mọi chuyện đều bình thường.
Giản Nhụy Ái ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bá đạo của Đơn Triết Hạo, rồi lại lập tức cúi đầu nhìn phần ăn của mình. Một cỗ uất ức từ trong mình sinh ra khiến cô phải tự khích lệ mình không được khóc, khóc là quá không ý chí rồi.
Đơn Triết Hạo nhìn rõ từng hành động nhỏ của Giản Nhụy Ái, nhìn vẻ mặt bi thương của cô. Anh phải dùng rất nhiều lực khống chế để không ôm cô vào ngực, trấn an cô.
Mấy ngày nay cô cực khổ rất nhiều, nếu không phải có quá nhiều chuyện phát sinh. Anh đã sớm ra tay bắt Giản Nhụy Ái quay về bên cạnh anh rồi.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái xong lại nhìn Đơn Triết Hạo. Rõ ràng nhìn ra ánh mắt đau lòng của Đơn Triết Hạo khi nhìn Giản Nhụy Ái. Nhưng vì sao lại chấp nhận quay về bên cạnh Lạc Tình Tình, anh có chút khó hiểu
Anh đưa miếng thịt bò cắt ra rồi đổi lấy miếng thịt bò trên dĩa Giản Nhụy Ái: "Không cần đếm cừu nữa. Anh đã cắt thịt bò cho em