Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 153: Chương 154





Ôn Đình Vực không muốn để Cố Niệm Niệm quá mức cảm kích mình, đây là một loại gánh nặng tâm lý, anh không muốn Cố Niệm Niệm có loại gánh nặng này.

Ôn Đình Vực liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái thật sâu: “Cô không cần cảm ơn tôi quá sớm, chuyện này không phải tôi một người độc lập hoàn thành, cô cũng phải tham dự vào.”&p “Tôi cũng tham dự vào?” Cô Niệm Niệm choáng váng.

Không phải cô không muốn tham dự vào, mà cô thì có thể giúp đỡ cái gì?
Cô không có bắt luận quyền lợi cũng không có nhân mạch, không có khả năng có thể hỗ trợ chỗ nào.

Huống chỉ trong tổng tài văn, gặp phải chuyện như vậy, tổng tài không phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong rồi sao.

“Cái kia, cái kia anh không phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho quan lớn gì gì đó là xong sao?” Cố Niệm Niệm thật cẩn thận hỏi.

Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật: “Cố Niệm Niệm, xem ít tổng tài văn một chút, xem nhiều cô sẽ phân không rõ hiện thực cùng tiểu thuyết, giết người thì đền mạng, cô cho rằng chuyện như vậy chỉ cần gọi điện thoại thôi sao?”&p Nội tâm Cố Niệm Niệm nháy mắt cả kinh.

Thì ra không chỉ là gọi điện thoại tiêu chút tiền liền xong, vậy Ôn Đình Vực còn phải trả giá lớn thế nào chứ.

*Ôn Đình Vực, cái này có phải rất khó hay không?” Trong mắt Cố Niệm Niệm có u quang chớp động.


“Cũng không phải rất khó, chủ yếu là xem cô, xem cô làm thế nào?” Ôn Đình Vực mười phần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái.

Cố Niệm Niệm lập tức nói: “Anh nói, anh muốn tôi làm gì cũng được! Chỉ cần tôi có thể giúp đỡ, vô luận làm gì tôi đều nguyện ý.”&p “Trước tiên lên xe.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt liếc nhìn Cố Niệm Niệm một cái rồi vào trong xe.

.

truyện ngôn tình
Cố Niệm Niệm theo sau đi lên.

Ôn Đình Vực khởi động xe đi về chung cư.

Dọc đường đi Cố Niệm Niệm đều nghĩ đến lời nói của Ôn Đình Vực, anh muốn cô cũng tham dự vào là có ý gì.

Cô không nghĩ ra một người tháp cổ bé họng như cô thì có thể sắm vai trò gì trong chuyện này.

Cuối cùng Cố Niệm Niệm đơn giản liền không nghĩ nữa, Ôn Đình Vực muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đo, chỉ cần cô có thể giúp đỡ, cho dù liều mạng này cô cũng phải làm!
Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì!
Sau khi về tới chung cư, dì Lý vừa nhìn thấy Cố Niệm Niệm trở về liền ôm chặt lấy cô.


“Cố tiểu thư, làm dì sợ muốn chết, dì còn tưởng cháu đã xảy ra chuyện, thật làm dì lo lắng chết.” Dì Lý nói đến chân thành tha thiết, không có nửa điểm làm bộ.

Trong khoảng thời gian này ở cùng Cố Niệm Niệm, và cảm thấy Cố Niệm Niệm thật sự là người tốt, hiện giờ bà đều có chút đem Cố Niệm Niệm xem như con gái mình mà đối đãi.

Thấy dáng vẻ này của dì Lý, trong lòng Cố Niệm Niệm dâng lên áy náy.

Cô thật sự không nên lừa dì Lý, để dì Lý lo lắng như vậy.

*Dì Lý, thực xin lỗi, lần sau cháu không bao giờ lừa dì nữa.” Hốc mắt Cố Niệm Niệm hồng hồng.

Cô bỗng nhiên phát hiện mình hiện giờ thật sự hạnh phúc.

muốn chết, một đêm không về nhà, có người lo lắng cho mình như thế, cảm giác này thật sự là tốt đẹp đến mức cả người muốn bay lên.

Vì sao cuộc sống hiện tại có thể tốt đẹp như vậy!
Lúc này Ôn Đình Vực ngồi xuống sô pha.
Anh chỉ biết cô gái bên cạnh Cố Niệm Niệm đã giết người, lại không biết nguyên nhân cụ thể.

Vừa nghe Ôn Đình Vực hỏi, Cố Niệm Niệm tức khắc tức giận, cô đem chuyện Tô Hựu Thiến nói cho mình nói lại cho Ôn Đình Vực một lần.

Trong lúc nói, Cố Niệm Niệm càng nói cảm xúc càng kích động, cuối cùng còn quơ tay múa chân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.