Sau khi tắm xong Cố Niệm Niệm mặc tốt quần áo rồi vội vàng muốn lên lầu.
“Có tiểu thư, dì hầm cho cháu một chén canh tổ yến, nhân lúc nóng cháu uống đi.” Dì Lý nói với Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, hiện tại cháu muốn đi ngủ.”&p Hiện giờ cô nào có tâm tình ăn cái gì tổ yến, cô lập tức sẽ bị ăn rồi, làm gì còn tâm tư ăn cái gì!
Hiện tại đi ngủ?
Dì Lý trợn tròn mắt, ban ngày ban mặt lại đi ngủ!
Tới phòng ngủ, Cố Niệm Niệm nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Trên mặt là một mảnh ửng hồng.
Cô đang ảo tưởng cảnh tưởng phát sinh ké tiếp.
Ôn Đình Vực cao lớn tuần lãng đi đến mép giường của cô, trong mắt toát ra quang mang đỏ đậm.
Cô vẻ mặt thẹn thùng nhìn Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực tà mị cười: “Nữ nhân, cô hiện tại chính là của tôi.”&p Nói xong anh liền đè lên người cô.
Lúc thân thể giao hòa, ánh mắt anh nóng bỏng giống như: sa mạc.
“Cô đồ tiểu yêu tinh đáng chết!” Ôn Đình Vực nhìn cô thật sâu.
Cô đỏ mặt nói: “Anh thật xấu xa.”&p “Như vậy mà là xấu xa, vậy cho cô kiến thức một chút càng xấu xa hơn!”&p Kế tiếp là một mảnh: “Ưm ưm a a…”&p Đợi sau khi tất cả kết thúc, Ôn Đình Vực liền ôm chặt lấy cô.
“Nữ nhân, cô có vừa lòng tất cả vừa rồi không?”&pCô gật đầu như gà con mỗ thóc: “Vừa lòng vừa lòng.”&p Sau đó quá trình hiến thân đến đây rốt cuộc két thúc.
Cố Niệm Niệm từ mặt đến cổ đều đỏ.
Bây giờ cái gì cũng chưa phát sinh đâu, sao mình liền ở chỗ này ảo tưởng được!
Hơn nữa phỏng chừng chân chính đến lúc đó, có lẽ cũng không phải dạng này đi.
Cố Niệm Niệm nghĩ đến lần đầu tiên cùng Ôn Đình Vực phát sinh quan hệ.
Toàn bộ quá trình Ôn Đình Vực cũng chưa nói qua cái gì mà “Nữ nhân, cô hiện tại là của tôi, cô cái tiểu yêu tỉnh đáng chết, cô có vừa lòng tất cả vừa rồi không?”&p Anh dường như là một lần lại một lần lăn lộn chính mình, lúc kết thúc cũng không ôm chặt lấy mình, vô cùng bình tĩnh rời đi.
Ngoại trừ để lại tiền, cái gì cũng không lưu lại.
Không biết lần này sẽ là như thế nào?
Lúc kết thúc anh có thể ôm lấy mình hay không?
Còn có lần này có thể đau giống lần trước hay không?
Nghĩ mãi Cố Niệm Niệm liền nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Chính là lần này nhất định phải làm tốt biện pháp tránh thai, cô biết mình cùng Ôn Đình Vực không có khả năng, cho nên cũng quyết định sẽ không mang thai con của Ôn Đình Vực để khiến anh khó xử.
Nghĩ đến đây tim Cố Niệm Niệm bỗng nhiên có chút lạnh.
Tia lãnh ý này đến mạc danh kỳ diệu, cũng không biết tung tích.
Sau khi anh trở về thì không thấy Cố Niệm Niệm, vừa lúc dì Lý lại ra ngoài mua đồ, không có ai nói cho Ôn Đình Vực rằng Cố Niệm Niệm đang ngủ trên lầu.
“Tôi, tôi ở trên lầu.” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng nói *“Xuống dưới.”&p*Xuống dưới?” Cố Niệm Niệm nháy mắt choáng váng.
Chẳng lẽ Ôn Đình Vực muốn ở trong phòng cách cái kia kia?.