Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 55: Cô Là Đang Câu Dẫn Tôi





“Xin lôi, xin lôi.” Cô Niệm Niệm vô cùng xâu hổ, cô chỉ là muốn đánh cái thắt lưng chết tiệt kia, sao lại đánh phải chỗ đó chứ.
“Tôi không cố ý đâu.

Tôi chỉ là muốn đánh cái thắt lưng, ngông ngờ lại đụng tới cái gì gì kia.” Cố Niệm Niệm ấp a ấp úng giải thích.
Ôn Đình Vực: “…”
“Cô không học qua tiết sinh lý sao? Chỗ đó không gọi là cái gì gì!” Ôn Đình Vực đen mặt.
“Vậy gọi là cái gì?” Cố Niệm Niệm vô thức hỏi.

Hô hấp của Ôn Đình Vực ngưng trệ.
“Có Niệm Niệm! Cô như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là cô đang câu dẫn tôi!” Ôn Đình Vực hung dữ nói.
`) Cố Niệm Niệm [ñi rồi lại [8], cô thật sự không có ý này.
Thượng đề làm chứng, cô tuyệt đối không có một chút ý tứ nào muốn câu dẫn Ôn Đình Vực.
Cố Niệm Niệm chỉ có thể tiếp tục gỡ đuôi tóc mình, nhìn một đôi tay nhỏ bé tỉnh tế trắng nõn đang không ngừng cởi thắt lưng mình, ánh mắt Ôn Đình Vực càng ngày càng tối.
“Hay là tôi cởi thắt lưng anh ra thử xem?” Cố Niệm Niệm nói.
Ôn Đình Vực hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối.

Có Niệm Niệm coi như anh ngầm đồng ý, quyết định cởi thắt lưng anh ra, nhưng mà cởi nửa ngày lại phát hiện không cởi ra được.
Đuôi tóc gỡ không được, thắt lưng cởi không ra, ngay cả chính cô đều cảm thấy mình ngốc quá mức.
Ôn Đình Vực thầy cô làm nửa ngày mà đuôi tóc vẫn mắc ở đó thì quả thực hết chỗ nói.
Sắc mặt anh ngày càng khó coi, trực tiếp tự mình động thủ đem thắt lưng cởi ra.
Cố Niệm Niệm đang muốn rút đuôi tóc ra thì lại phát hiện có một ít vướng vào trong dây kéo khóa quần của anh.
Cô quả thực muốn khóc, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, sao ông trời lại muốn trừng phạt cô như vậy.
“Mắc vào khóa kéo rồi.” Cố Niệm Niệm yếu ớt nói.
Ôn Đình Vực trừng mắt nhìn cô một cái.
“Hay là tôi đem khóa cởi ra?” Cố Niệm Niệm cần thận từng li từng tí hỏi.
Ánh mắt Ôn Đình Vực trầm xuống! Chết tiệt, nữ nhân này có biết mình đang nói gì và làm gì hay không!
Anh hiện giờ hận không thể đem nữ nhân ngu ngốc này xé xác ra rồi ăn vào bụng.
Ôn Đình Vực hít sâu một hơi, vẫn là cố gắng áp chế xung động trong lòng.
– Anh đem khóa cần kéo xuống, nghiến răng nói: “Mau gỡ tóc của cô ra.”
Cố Niệm Niệm run lẫy bẩy mà gỡ đuôi tóc mình ra, ánh mắt xâu xa lại rơi vào dây khóa kéo.
Ánh mắt của Có Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào đó.
“Cố Niệm Niệm!” Đôi mắt người đàn ông như muốn bốc hỏa, giọng nói có thể khiến người khác trong nháy mắt đóng băng.
Cố Niệm Niệm nhảy dựng lên.
“Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!” Cố Niệm Niệm bỏ chạy về phòng ngủ của mình.
Nhìn bóng lưng Cố Niệm Niệm chạy trối chết, hô hấp Ôn Đình Vực hỗn loạn.

Mấy năm nay nữ nhân câu dẫn anh nhiều đến mức đếm không hết, các loại phương thức có thể khiến đàn ông phát cuồng đều dùng qua, anh luôn luôn có thể làm được bắt vi sở động.
Nhưng Cố Niệm Niệm hết lần này đến lần khác chỉ cần vài ba câu là có thể dễ dàng khơi lên ngọn lửa trong người anh.
Sau khi bình tĩnh một chút, Ôn Đình Vực vào nhà tắm tắm nước lạnh mới đem một thân khô nóng giảm bót.
Hôm sau lúc Cố Niệm Niệm tỉnh lại thì Ôn Đình Vực đã rời đi.
Cố Niệm Niệm vừa uống sữa vừa ăn bánh mì nghĩ không ở là tốt nhất, tránh cho gặp mặt lại lúng túng.
Nghĩ đến chuyện phát sinh hôm qua, hiện tại Cố Niệm Niệm vẫn còn mặt đỏ tới mang tai.


Trời mới biết làm sao hôm qua cô lại xui xẻo như vậy.
Sau khi ăn sáng xong Cố Niệm Niệm lại đọc sách một lúc, xem hơn hai giò thì cảm thấy có chút mệt.
Cô dụi dụi mắt, nghĩ hay là ra ngoài đi dạo một chút.
Chào hỏi dì Lý một tiếng, Cố Niệm Niệm rời khỏi chung cư Thang Thần, không ngờ ngày hôm qua gặp xui xẻo thì hôm nay vận may lại đến.
Đi ra ngoài không lâu thì có hai người giống như từ đài truyền hình chặn Cố Niệm Niệm lại, sau khi hỏi Cố Niệm Niệm mấy vấn đề tượng trưng thì đưa cho Cố Niệm Niệm một phiếu ăn.
“Chúc mừng vị tiểu thư này đã trả lời đúng câu hỏi của chúng tôi, phiếu ăn trưa Bách Hội Than này xin tặng cho cô.” Người ở đài truyền hình cười cười nói.
Cố Niệm Niệm nhận được một phiếu ăn tự chọn, xem một chút thì hết hạn chính là hôm nay.
Nhìn địa chỉ nhà hàng trung tự chọn này cách Thang Thần chung cư không quá xa, Cố Niệm Niệm quyết định buổi trưa sẽ đi.
Cô vốn cho rằng loại hoạt động gửi tặng này sẽ không phải là nhà hàng quá tốt, nhưng đến Bách Hội Than mới biết mình nhằm rồi.

Đây là một nhà hàng buffet tương đối cao cấp.
Cố Niệm Niệm chọn một số món rồi tìm một vị trí ngồi xuống bắt đầu ăn.

Lúc này có một người đàn ông mang theo một vài đĩa ăn đi tới, lúc đi qua bên người cô thì trượt chân một cái, khay trong tay nháy mắt bay về phía cô.
Tình huống này xảy ra đột ngột, Cố Niệm Niệm đã bị sợ tới choáng váng.
Mắt thấy khay sắp đập vào đầu Có Niệm Niệm, trong thời khắc chỉ mành treo chuông thì một thân ảnh đột nhiên vọt tới, đem cái khay vững vàng tiếp được.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Người đàn ông cười xán lạn.
Cố Niệm Niệm nhất thời có chút hoảng hốt.
Người đàn ông này dáng dấp thật là đẹp trai.
Cô cho rằng Ôn Đình Vực đại khái chính là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời rồi, nhưng người trước mắt này cũng không kém Ôn Đình Vực chút nào.

Không giống với vẻ đẹp nam tính của Ôn Đình Vực, người đàn ông trước mắt này ôn nhu thậm chí mang theo vài phần xinh đẹp, nhưng lại không hề nữ tính.
Màu da hắn rất trắng, ngũ quan tỉnh xảo đến không thể soi mói, đặc biệt là anh mắt, chính là mắt hoa đào trong truyền thuyết, khiến tinh thần người ta nhất thời hốt hoảng.
“Không sao, cảm ơn anh.” Cố Niệm Niệm hồi thần nói.
Cô cũng không phải là người quá mức quan tâm đến vẻ bề ngoài, cho nên cô chỉ sửng sốt trong nháy mắt rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Cố Niệm Niệm nhướng mi, tốn bao nhiêu tỉnh lực chứ, đơn giản chỉ là giúp cô cản cái khay mà thôi.
Dung Chỉ không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên vì muốn biết cô ở đâu, tôi đã đặc biệt phái người đi tra vị trí của cô.

Sau đó vì để cô đi đến nhà hàng này, tôi cố ý để người giả trang người ở đài truyền hình tặng cô phiếu ăn.

Sau khi cô tới tôi lại đặc biệt sắp xếp người đi qua bên cạnh cô, lại đặc biệt giả bộ bị trượt để cái khay bay về phía cô.”
Nói đến đây Dung Chỉ hơi dừng lại một chút: “Làm nhiều như vậy, tôi mới có thể biểu hiện tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này trước mặt cô.”
Có Niệm Niệm đã trợn mắt há mồm.
Dung Chỉ mỉm cười: “Tôi vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy, cô nói xem cô còn muốn làm quen với tôi hay không.”
Nụ cười này của hắn vô cùng đẹp, giống như làm cho thời gian đều dừng lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.