Máy ngày này Ôn Đình Vực luôn để dì Lý thay đổi cách làm đồ ăn cho cô.
Cái gì mà tổ yến, hải sâm, bào ngư….
Nói thật, vốn dĩ Có Niệm Niệm thật hâm mộ người ta mỗi ngày đều ăn bào ngư, nhưng đến khi cô mỗi ngày phải ăn thì mới biết được, thật sự là ăn đến muốn nôn ra.
Ban ngày ăn nhiều như vậy đã sống dở chết dở, đến tối còn phải ăn một bàn đồ ăn ngon.
Cái gì? Mấy người nói có thể không ăn?
Có Niệm Niệm cũng muốn chứ, nhưng ông ăn không được, Ôn Đình Vực luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân cô đều run lên.
Ôn Đình Vực vốn dĩ chính là một nam nhân khí tràng vô cùng cường đại, lại luôn nhìn chằm chằm vào cô, cô dám không ăn sao?
Không phải đã nói đợi Lâm Thải Tình đi rồi, buổi tối Ôn Đình Vực sẽ không đến nữa sao.
Ôn Đình Vực nói: “Đoạn thời gian này mỗi ngày tôi sẽ như trước ở lại đây, nếu như xác định cô chắc chắn không mang thai thì tôi sẽ đi.”
Cố Niệm Niệm không nói gì nhìn trời.
Đang tốt đẹp vì sao cô phải lắm mồm nói có lẽ mình mang thai chứ, thật là không việc gì lại tìm việc cho chính mình.
Cố Niệm Niệm nghĩ đến lúc khai giảng mình có thể ở lại trường học vào ban ngày, không cần giống như nuôi heo mà ăn nhiều như vậy nữa, cho nên ngày khai giảng hôm nay Cố Niệm Niệm đặc biệt hưng phần.
Sau khi rời giường thay quần áo xong, lúc đến nhà tắm đánh răng thì chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên.
“Cố Niệm Niệm, nhớ kỹ trang phục chị em nha, chúng ta phải làm kinh diễm toàn tường.”
Cố Niệm Niệm nháy nháy mắt, suy nghĩ một chút liền quay về phòng thay bộ váy Ailian hồng nhạt kia.
Cô đương nhiên không có tham vọng như Tô Nhan, chỉ là không muốn dập tắt vui vẻ của Tô Nhan mà thôi.
Sau khi thay quần áo xong cô liền thấy Ôn Đình Vực đang ngồi trước bàn ăn ăn sáng.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho gương mặt của Ôn Đình Vực tăng thêm vài phần ấm áp.
Có Niệm Niệm nhìn thấy bộ dáng như vậy của Ôn Đình Vực thì tim không hiểu sao lại nhảy lên, người đàn ông này quả thật là quá anh tuần.
Sau khi thấy Cố Niệm Niệm đi ra ngoài, sắc mặt Ôn Đình Vực liền hiện lên một tia cỗ quái.
Cố Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực nhìn chằm chằm vào y phục của mình.
Cô cười khan một tiếng: “Đẹp không?”
Ôn Đình Vực nhớ ra đây là bộ váy Cố Niệm Niệm mua lần trước lúc đi dạo phó: “Thâm mỹ của cô thật đúng là đặc biệt.”
“Là bạn thân của tôi chọn, mỗi người mua một bộ, cậu ấy nói hôm nay khai giảng phải mặc đẹp một chút đi đến trường.” Cố Niệm Niệm nói.
“Cô cảm thấy đẹp không?”
“Cứ như vậy đi.” Cố Niệm Niệm nói.
“Cô thích là được.” Ôn Đình Vực từ tốn nói.
“Bạn thân của tôi rất thích, cậu ấy nói muốn mặc để kinh diễm toàn trường.” Cố Niệm Niệm kéo kéo chân vay.
Ôn Đình Vực đang ăn bánh mì nướng, nghe vậy thì bánh mì cũng nghẹn ở cổ họng.
Nửa ngày sau anh mới đem bánh mì nuốt xuống.
Anh lại chăm chú nhìn bộ váy của Có Niệm Niệm một chút, từng tầng vải ren chồng lên nhau có một loại hài hước khó hiểu.
Ôn Đình Vực cảm thấy Cố Niệm Niệm rất giống một cái bắp cải, một cái bắp cải màu hồng.
Khóe môi anh gợi lên ý cười thản nhiên: “Tôi cảm thấy nguyện vọng của bạn tốt cô có lẽ sẽ được thực hiện, nhưng không phải cái loại mà cô ấy mong muốn.”
“Là ý gì?” Cố Niệm Niệm không hiểu.
“Tôi đề nghị cô cùng bạn cô đổi bộ khác, bộ này cô mặc rất có phong cách quý cô.” Vốn dĩ Ôn Đình Vực muốn nói là rất nhà quê, nhưng ngẫm lại vẫn là bỏ hai chữ nông thôn này đi.
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Hay là thôi đi, bạn tôi rất thích.”
“Vậy cô cứ mặc đi.” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm gật đầu rồi ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay có sữa, trứng chiên, bánh mì nướng, hoa quả, quả hạch các loại Cô uống một ngụm sữa, hương vị ngọt ngào thuần hậu, dư vị lâu dài.
Một niềm hạnh phúc khó hiểu lan tràn trong đầu Cố Niệm Niệm.
“Cuộc sống hiện giờ quá tốt đẹp.” Cố Niệm Niệm không khỏi cảm thán nói.
Ôn Đình Vực liếc cô một cái: “Cô là nói cùng tôi sống chung rất tốt đẹp?”
Cố Niệm Niệm[8l một chút.
“Đương nhiên không phải.
Tôi là nói hiện tại có thể ăn đồ ăn ngon như vậy thật là tốt đẹp.” Cố Niệm Niệm chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
Ôn Đình Vực nhướng mi: “Đây không phải là rất bình thường „ Sao.
“Đương nhiên không phải.” Cố Niệm Niệm nghiêm túc: “Đối với người có tiền như anh đương nhiên rất bình thường, nhưng đối với tôi thì không phải.
Không lừa gạt anh, trước đây đến sữa tồi còn chưa bao giờ uống qua.”
Ôn Đình Vực có chút im lặng.
Anh biết gia cảnh Cố Niệm Niệm không tốt, nhưng hiện giò gia cảnh không tốt cũng không đến mức sữa cũng không được uống chứ.
“Nhà tôi có ba anh chị em, nhưng chỉ có chị và anh tôi được uống, tôi thì không có tư cách.
Mỗi ngày tôi chỉ uống ít cháo và dưa muối.” Nói đến đây, gương mặt Cố Niệm Niệm hiện lên ưu thương nhàn nhạt.
Cho dù cô có không để tâm, nhưng vừa nghĩ đến tim vẫn đau.
Chu Mỹ Ngọc là mẹ của cô, vì sao trước giờ đều chưa từng coi cô như con gái ruột chứ.
Ôn Đình Vực nhẹ nhàng võ võ đầu Có Niệm Niệm.
“Nhưng mà còn tốt.” Ôn Đình Vực phá vỡ trầm mặc.
“Còn tốt cái gì? Cố Niệm Niệm khó hiểu.
Ôn Đình Vực nhìn trên dưới quan sát Cố Niệm Niệm một cái, cuối cùng dừng lại ở khu vực cao cao dưới cổ cô: “Còn tốt tuy cô ăn mặc không tốt, nhưng nảy nở trôer mã ngược lại vẫn vô cùng tốt.”
Mặt Có Niệm Niệm ngay lập tức sạm lại, thật không còn gì để nói.
Cô liếc xéo Ôn Đình Vực: “Anh người này nói chuyện thật xáu Xã, Thấy cô đã khôi phục tâm trạng bình thường, khóe môi Ôn Đình Vực lộ ra mỉm cười không dễ phát hiện.
“Tôi phải đến trường học.” Cố Niệm Niệm đổi giày chuẩn bị ra của.
“Tôi đưa cô đi.” Ôn Đình Vực cũng theo sau đi ra ngoài.
“Anh đưa tôi đi?” Cố Niệm Niệm nhướng mày: “Đại tổng tài không phải đều bận rộn nhiều việc sao? Còn có thời gian đưa một con tôm nhỏ như tôi đi trường học?”
Đôi mắt ẩn chứa tia sáng của Ôn Đình Vực liếc nhìn Cố Niệm Niệm: “Không có thời gian, nhưng hiện giờ cô có lẽ mang thai, tôi tự nhiên phải chu đáo mọi chuyện.”
“Tôi có thể ngồi xe bus.” Cố Niệm Niệm nói.
“Không được, tôi không yên tâm.” Ôn Đình Vực trực tiếp cự tuyệt.
Ngôn Tình Sủng
“Vậy hiện giờ cô nên hạnh phúc đi, bởi vì cô chính là vợ tôi.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực rơi xuống trên người Cố Niệm Niệm, mang theo một tia ý vị sâu xa.
Cố Niệm Niệm le lưỡi: “Anh đừng cười nhạo tôi.
Tôi tự mình biết mình, tôi chỉ là một nha đầu nghèo, ràng buộc với anh chẳng qua là do hợp đồng hôn nhân mà thôi.”
Ôn Đình Vực nhắc lên tuấn mi: “Cái gì ràng buộc, cô cho rằng làm số điện thoại cần phải có ràng buộc sao?”
“cm Cố Niệm Niệm: “…
Cô hơi rũ mắt, hàng lông mi dày đen như cánh quạt nhỏ che đi anh mắt cô: “Ý tôi là người vợ chân chính về sau của anh khẳng định sẽ là một thiên kim đại tiểu thư, là người phụ nữ được ngàn vạn sủng ái mới có thể môn đăng hộ đối với anh, mà không phải tôi.”.