Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 62





Vì tiền, Cố Xảo Xảo có cái gì à không làm được.

Tô Nhan chắn kinh một lúc lâu, lại lắp bắp hỏi: “Vừa rồi Cố Xảo Xảo nói cậu đi dạo ở bách hóa Đệ Nhát là giả đúng không!”
“Là thật mà.” Cố Niệm Niệm thẳng thắn thành khẩn nói: “Ôn Đình Vực đưa tớ đi.”
Tô Nhan là người bạn tốt nhất của Cố Niệm Niệm, chỉ cần cô hỏi, Cố Niệm Niệm nhất định sẽ thẳng thắn thành khẩn mà nói cho cô biết.

Tô Nhan sửng sốt, sau đó vỗ đầu Cố Niệm Niệm, rất đồng tình nói: “Cố Niệm Niệm, xem ra cậu thực sự điên rồi.”
Lúc tan học Cố Niệm Niệm cùng Tô Nhan và hà Thư Thư đi ra sân trường.

Từ xa liền thấy một chiếc xe sang trọng chờ ở cổng trường.

Cố Niệm Niệm nhớ ra, đây không phải là xe mà sáng nay Ôn Đình Vực đưa cô đi sao? Cô nghĩ, Ôn Đình Vực sẽ không phải tan học cũng đón mình đi? Cô nhìn quanh bốn phía, không ít bạn học đều tan học, nếu như hiện tại cô lên xe, vậy đoán chừng lại dẫn đến lời đồn điên cuông lan truyện.

Cố Niệm Niệm cũng không muốn trở thành người nỗi tiếng trong khuôn viên trường.

“Tớ đi WC một lát, các cậu đi trước đi.” Nói xong Cố Niệm Niệm như một làn khói chạy tới WC.


.

Chap mới luôn có tại || TRUмtг цуen.O RG ||
Tô Nhan lắc đầu than thở: “Hà Thư Thư, cậu nên quan tâm Cố Niệm Niệm nhiều hon.”
Mặt Hà Thư Thư đỏ lên: “Tất nhiên, chúng ta là bạn học mà.”
Tô Nhan suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây Cố Niệm Niệm có chút không được bình thường.”
“Niệm Niệm làm sao?” Hà Thư Thư kinh ngạc.

Tô Nhan sát vào Hà Thư Thư nói: “Cậu ấy có chứng hoang tưởng.”
*A.” Hà Thư Thư trợn to mắt.

“Ôn Đình Vực, biết không? Tổng tài tập đoàn S.

Quý công tử số một thành phố A.”
Hà Thư Thư gật đầu.


“Cố Niệm Niệm lại dám ý dâm lên Ôn Đình Vực!” Tô Nhan nghiêm túc nói.

Hà Thư Thư bị dọa một trận, cậu nhớ tới việc lần trước Ôn Đình Vực đến thị sát xưởng trà và Cố Niệm Niệm ngắt xỉu.

Lẽ nào Cố Niệm Niệm chính là vì lần trước gặp Ôn Đình Vực cho nên mới có suy nghĩ đó? Tim Hà Thư Thư co thắt lại.

Niệm Niệm ngốc, sao lại ngốc như vậy? Ôn Đình Vực là người nào chứ, là người mà những người bình thường như bọn họ có thể mơ tưởng sao? “Chúng ta quả thật nên quan tâm đến Niệm Niệm nhiều hơn.”
Hà Thư thư trầm ngâm.

Cậu cảm thấy mình cùng Tô Nhan phải kéo Cố Niệm Niệm ra khỏi hố sâu.

Bên này Cố Niệm Niệm đợi đến khi mọi người trong trường đi gần hết mới lén lén lút lút lẻn ra ngoài, sau đó nhanh như chớp trèo lên xe Ôn Đình Vực.

“Cô sao lại giống như làm trộm vậy.” Ôn Đình Vực liếc cô một cái.

“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như bị người khác trong trường nhìn thấy liền xong đời.

Tôi tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật phong vân trong trường, anh nhanh lái xe đi.” Có Nhiệm Nhiệm vỗ vỗ ngực.
“Nhưng mà,” Cố Niệm Niệm cắn cắn ngón tay: “Trong trường có người nói tôi bị kim chủ bao nuôi, nêu như anh đưa đón tôi bị người ta nhìn thấy, vậy thì tôi thật sự không cách nào rửa sạch.”
Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên tia sắc bén: “Ai dám bôi nhọ cô?”
“Anh muốn làm gì?” Có Niệm Niệm bị dọa cho giật mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.