Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 72





Sau khi anh nói xong thì không nói thêm gì nữa, Có Niệm Niệm cũng không nghĩ tới chủ đề đến đây là kết thúc, hai người trong nháy mắt trầm mặc.

“Anh có phải hy vọng tôi ăn mặc đẹp một chút để không làm anh mắt mặt hay không? Nói cho cùng chúng ta cũng chỉ là hiệp nghị vợ chồng.” Cố Niệm Niệm phá vỡ trầm mặc trước tiên.

Nói xong cô ngay lập tức hồi hận.

Cố Niệm Niệm, não mày bị úng nước phải không, nói linh tinh cái gì thé.

“Không phải.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là hy vọng cô có càng nhiều quyền lựa chọn hơn.”
Cố Niệm Niệm nghĩ, Ôn Đình Vực này nói chuyện sao lại văn vẻ như thế chứ, mặc quần áo mà còn quyền lựa chọn cái gì.

“Mặc quần áo còn có cái gì mà quyền lựa chọn.” Cố Niệm Niệm lẫm bẩm.

“Không phải cô nói hôm qua mặc y phục bị người khác chê cười sao?” Ôn Đình Vực nói.

Cố Niệm Niệm nói: “Đúng vậy.”
Lẽ nào sau khi mình bị cười nhạo, Ôn Đình Vực muốn để mình hết giận mới mua một phòng quân áo, túi xách, giày dép này? Cái này ngược lại rất phù hợp với thiết lập hình tượng của bá đạo tổng tài.


“Tôi hy vọng lần sau lúc cô bị chê cười, cô có thể có rất nhiều quần áp đẹp đẽ để lựa chọn, để người chê cười cô phải câm miệng, khiến bọn họ phải kinh diễm.”
Nghe Ôn Đình Vực nói như vậy, Cố Niệm Niệm lại rất hưng phần, cảm tháy làm như vậy rất hả giận.

Được rồi, tuy là hôm cô nói càng bị chê thì càng phải mặc quả thật là có vài phần nổi nóng.

“Tôi ngày mai sẽ mặc một bộ đi vả mặt bọn họ.” Có Niệm Niệm có chút chờ mong.

“Ừm.” Thanh âm Ôn Đình Vực vẫn nhàn nhạt.

Tiếp đó hai người không nói gì nữa, đại khái là ngữ khí của Ôn Đình Vực luôn nhàn nhạt mang theo chút lạnh lùng.

Cố Niệm Niệm vốn có lời muốn nói cũng không còn tinh thần đề nói.

“Cúp đây.” Có Niệm Niệm nói.

“Ừm”
Có Niệm Niệm có chút thất vọng cúp điện thoại.


Ngồi trên sô pha, Cố Niệm Niệm nghĩ, tất cả ngày hôm đó thật sự là ảo giác.

Người mà trải qua sóng gió cũng không biến sắc như Ôn Đình Vực, vậy mà ngữ khí lại mang theo vài phần thấp thỏm kia chỉ là mình tự tưởng tượng ra mà thôi.

Bây giờ Ôn Đình Vực lại khôi phục như ban đầu, là người đàn ông lạnh nhạt thỉnh thoảng lại đùa giỡn mình vài câu.

Cố Niệm Niệm thở dài, nhưng thế này cũng tốt, chí ít sẽ không để cho cô kỳ vọng điều gì.

Cô không thích kỳ vọng, bởi vì Ôn Đình Vực vĩnh viễn là người nằm ngoài tầm với của cô, kỳ vọng cũng vô dụng.

Cúp điện thoại xong thì Tô Bạch đã đi tới: “Ôn tổng, cuộc họp?”
Ôn Đình Vực gật đầu: “Tiếp tục đi.”
Có Niệm Niệm gọi đến lúc Ôn Đình Vực đang họp, vì nghe điện thoại mà cố ý dừng cuộc họp.

Ngay cả Tô Bạch cũng có vài phần hiếu kỳ, đây là điện thoại của người nào? Vậy mà có thể để Ôn tổng cuồng công việc gián đoạn cuộc họp.

Một lúc sau dì Lý mang một bát canh tới: “Cố tiểu thư, uống chút canh đi, dì cố ý hầm canh cho cháu, cho vào xương lớn, dừa biển và ốc.”
Cố Niệm Niệm đau đón: “Dì Lý, cháu đã tăng vài cân rồi.”
Nghe dì Lý nói mang thai, Cố Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới một việc!
Cô buông bát vội vã phóng tới nhà vệ sinh.

Vẻ mặt dì Lý hoang mang..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.