*“Dì Lý, gọi 120 đi.” Cố Niệm Niệm ép buộc chính mình phải trấn định.
Di Lý lúc này mới nhớ ra, lau nước mắt hoảng loạn đi lấy điện thoại cọi 120.
Trong lúc chờ đợi, dì Lý đỡ Có Niệm Niệm lên sô pha.
Cho dù Cố Niệm Niệm tự nói với mình phải trấn định, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được sợ hãi cùng khủng hoảng.
Không biết lúc nào xe cứu thương mới tới, dưới thân vẫn còn tiếp tục chảy máu.
Trong lòng vừa sợ hãi lại khủng hoảng.
Đúng lúc này thì Ôn Đình Vực trở về.
Cố Niệm Niệm không biết sao lại đúng lúc như vậy, Ôn Đình Vực lại trở về đúng lúc này.
Cô chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Đình Vực, cô đang thấp thỏm lo âu lại giống như tìm được chỗ dựa.
Di Lý quỳ trước mặt Ôn Đình Vực: “Tiên sinh, Cố tiểu thư sinh non rồi, đều tại tôi.”
“Là tôi tự ngã.” Có Niệm Niệm đột nhiên nói.
Cô biết dì Lý không phải cố ý, cô cũng biết một hạ nhân nếu làm chủ nhân sinh non sẽ có hậu quả gì.
Làm hạ nhân cho nhà giàu thường đều là những người gia cản không tốt, công việc này đối với họ rất quan trọng, chính là mạng sống của họ.
Nếu thất nghiệp, có lẽ cơm đều không có mà ăn.
Mà nếu chuyện dì Lý làm Cố Niệm Niệm sinh non bị truyền đi, không nói Ôn Đình Vực sẽ đối xử với bà như thế nào, dì Lý đời này cũng đừng mong tìm được việc làm.
Cố Niệm Niệm xuất thân nghèo khó, cho nên cô càng hiểu được tầm quan trọng của công việc đối với người nghèo.
Dì Lý quay đầu nhìn Cố Niệm Niệm, vẻ mặt không dám tin.
Ánh mắt Ôn Đình Vực rơi xuống máu tươi ở hạ thân Cố Niệm Niệm.
*Tô Bạch, tôi muốn đến bệnh viện, thu xếp ngay lập tức.”
Ôn Đình Vực nhanh chóng phản ứng lại, lập tức gọi điện thoại.
Cúp điện thoại xong anh đi đến bên người Cố Niệm Niệm, tuần nhan luôn lạnh nhạt lúc này lại vô cùng dao động.
Nhưng rất nhanh anh lại khôi phục như thường, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh là sóng lớn mãnh liệt dao động.
Vào lúc này anh càng lãnh tĩnh, Có Niệm Niệm mới có thể trấn định lại.
“Đừng sợ.” Ôn Đình vực cầm tay Có Niệm Niệm: “Có tôi ở đây.
Đừng sợ, có tôi ở đây.
Có Niệm Niệm nghe được những chữ này, mũi đột nhiên chua xót, suýt chút nữa khóc lên.
Lúc chỉ có cô và dì Lý đợi xe cứu thương, tâm tình của cô sợ hãi như trong bóng tôi không có ánh mặt trời.
Lúc này nhìn thấy Ôn Đình Vực, tim liền rơi xuống.
Ôn Đình Vực cằm chặt tay Có Niệm Niệm, lòng bàn tay anh bá đạo bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sự ấm áp xuyên thấu qua mua bàn tay, lan khắp tứ chỉ rồi đến đáy lòng Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm ngẳắng đầu nhìn cơ thể vĩ ngạn của Ôn Đình Vực, trong đôi mắt đen nhánh của anh có đủ loại cảm xúc.
Tô Bạch làm việc hiệu suất cực cao, chỉ 5 phút ngắn ngủi xe cứu thương đã tới.
Ôn Đình Vực ôm Cố Niệm Niệm lên xe cứu thương, dì Lý cũng muốn đi theo.
Ôn Đình Vực nói: “Bà ở nhà dọn dẹp, không cần đi cùng.”
Dì Lý không dám nói thêm cái gì, trong lòng thầm hận mình bắt cần.
Trên đường xe cứu thương đi tới bệnh viện, trái tim Có Niệm Niệm đã bình tĩnh lại.
Cô nghĩ có lẽ là trời cao không muốn cho cô đứa bé này, có lẽ ngay cả ông trời cũng cảm thấy mình và Ôn Đình ‘Vực không xứng.
Trái tim Cố Niệm Niệm như bị thứ gì đó lấp đầy, từng chút từng chút, chậm rãi tràn đây.
Người đàn ông này thật đẹp trai, Cố Niệm Niệm nghĩ, thanh âm cũng dễ nghe, thật là ôn nhu.
Nếu như anh không phải tổng tài tập đoàn Đế Quốc S thì tốt rồi..