“Đương nhiên!”
Cố Niệm Niệm thở dài một hơi, xem ra thật không phải mình tự ti, mà là tất cả mọi người cũng cảm thấy mình cùng Ôn Đình Vực không có khả năng sao?
Nếu không vì sao cô nói với Tô Nhan nhiều lần như thế, Tô Nhan đêu cảm thây mình đang hoang tưởng?
có Niệm Niệm nghĩ, cô chính là một cô bé lọ lem, thay đổi không được thân phận, vẫn là không cần vọng tưởng thì hơn.
Đi tới bến xe bus công cộng, một chiếc Ferrari màu đỏ lại dừng ở đó.
Thấy Cố Niệm Niệm tới, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, là Dung Chỉ.
Nam nhân này không phải là đặc biệt chờ mình đi?
Quả nhiên Dung Chỉ vẫy vẫy tay với cô: “Lên xe.”
Có Niệm Niệm ngồi lên: “Hồ Ly tiên sinh, anh không phải đặc biệt chờ tôi đấy chứ?”
Dung Chỉ cười đến thần thái phi dương: “Bằng không cô nghĩ sao?”
Cố Niệm Niệm: “…”
Cô đang nghĩ vì sao Dung Chỉ lại cố ya đón mình, hai người rõ ràng cũng không thân.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lần trước Dung Chỉ nói nhận thức Ôn Đình Vực, chẳng lẽ là bởi vì Ôn Đình Vực?
Nói cho cùng với thân phận cùng địa vị của Ôn Đình Vực, có không ít người muốn nịnh bợ anh.
Nịnh bợ không được Ôn Đình Vực liền lùi lại nịnh bợ mìn?
Có Niệm Niệm rất xấu hổ: “Anh không cần quá tốt với tôi đâu, tôi ở trước mặt Ôn Đình Vực không có tiếng nói nào.”
Dung Chỉ hiểu ý Có Niệm Niệm, hoàn toàn vô ngữ.
Cô cho rằng hắn đang thông qua việc đối tốt với cô để tạo quan hệ với Ôn Đình Vực? Nữ nhân này thật đúng là không có tâm nhãn.
“Tôi biết, nhìn cô ăn mặc như vậy là biết cô ở trước mặt Ôn Đình Vực không có phân lượng gì.” Dung Chỉ liếc cô một cái: “Ôn Đình Vực có tiền như thế, người phụ nữ của mình dù thế nào cũng không đến mức mặc thành như: vaya, xem ra hiệp nghị hôn nhân này quả thật là không được coi trọng chút nào.”
Có Niệm Niệm: “…”
“Kỳ thật anh ấy không như anh nói đâu.
Tuy là hiệp nghị hôn nhân nhưng anh ấy đối với tôi cũng khá tốt.” Có Niệm Niệm có ý biện giải cho Ôn Đình Vực: “Anh ấy cho tôi một cái phòng để quần áo rất lớn, còn có túi xách với giày.”
Ngón tay Cố Niệm Niệm nghiêm túc đưa ra mấy cái: “Cái gì mà LV, Chanel, Hermes rất nhiều thứ.”
Dung Chỉ nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô thì thấy buồn cười.
Hắn nhìn những nữ nhân khác nói chính mình có nhiều hay ít thương hiệu đều là xuân phong đắc ý, vẻ mặt khỏ khoang.
Cô gái này sao lại đếm số giống như học sinh tiểu học.
Dung Chỉ nghĩ, hắn đã rất lâu chưa gặp qua cô gái nào thú vị như thế.
“Vậy vì sao cô không mặc?” Dung Chỉ nghe cô nói xong thì hỏi.
Sắc mặt Có Niệm Niệm cứng lại.
Sau đó cô chỉ lên quần áo trên người: “Biết đây là nhãn hiệu gì không?”
Dung Chỉ nhìn thật kỹ, nhưng nhìn không ra.
Kỳ lạ, vậy mà còn có nhãn hiệu hắn không nhìn ra.
“Anh biết không? Tôi vẫn luôn mặc những bộ quần áo rẻ tiền này, anh muốn tôi mặc một thân nhãn hiệu lớn thì tôi thật sự không quen.”
Nói tới đây khóe miệng có Niệm Niệm hơi nhếch lên: “Đương nhiên, nói không chừng ngày nào đó tâm tình tốt tôi liền mặc đi khoe khoang một chút, nhưng hiện tại còn chưa muốn.”
Khóe môi Dung Chỉ nhếch lên một độ cong: “Cô còn rất thú vị”.