Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 92





“Chủ nhiệm.” Mặt Hà Thư Thư đều đỏ lên: “Đây đều là giả.”
“Giả! Sao có thể là giả!” Giáo viên chủ nhiệm lấy di động ra: “Mặt người trong hình còn không phải hai em sao, sao có thể làm giả được!”
Ánh mắt Hà Thư Thư nhìn đến điện thoại thì mặt càng đỏ bừng, cậu ta muốn giải thích nhưng lại bởi vì cực độ hỗ thẹn mà nói không ra lời.

có Niệm đứng dậy: “Chủ nhiệm, cái này là giả, vừa nhìn liền biết là ảnh ghép, chẳng lẽ thầy không thầy sao?”
Bình sinh Cố Niệm Niệm ghét nhất là người đi oan uỗổng người khác, cho nên ngữ khí không tốt lắm.

Giáo viên chủ nhiệm lại quen nịnh hót, nghe vậy ngữ khí không vui nói: “Ảnh ghép, hai em tìm ra chứng cứ ghép cho tôi! Hơn nữa gần đây Hà Thư Thư theo đuổi em, cả lớp đều biết! Sao còn có thẻ là giả!”
Giáo viên chủ nhiệm nói đến việc gần đây Hà Thư Thư hay đưa đồ ăn cho Cố Niệm Niệm, hành động khác thường này trong mắt mọi người tự nhiên là theo đuổi.

Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm nói, nếu không tìm ra chứng cứ, hai người đều viết kiểm điểm, thông bao lên toàn trường.


Ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, Hà Thư Thư xin lỗi Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm, đều tại tớ, nếu không phải gần đây tớ như vậy cũng sẽ không khiến người hoài nghi.”
Cố Niệm Niệm thở dài: “Cậu cũng là vì tốt cho mình.”
Hà thư Thư lại muốn nói gì đó, Có Niệm Niệm lại lắc đầu với cậu ta: “Thôi đi, không nói nữa, chúng ta vẫn là nghĩ xem nên làm gì đi.”
Cố Niệm Niệm chắc chắn việc này là Cố Xảo Xảo làm, nhưng cô không có bắt kỳ chứng cứ gì.

Tan học có Niệm Niệm thương lượng cùng Tô Nhan nên làm gì tiếp theo.

Vốn dĩ Hà Thư Thư cũng muốn tham dự, nhưng Tô Nhan đuổi cậu đi: “Hiện giờ Niệm Niệm cùng cậu đang có tin đồn nhảm nhí lan truyền khắp nơi, cậu vẫn là tránh tị hiềm, chúng tớ nghĩ biện pháp rồi sẽ báo cho cậu.”
Tô Nhan cùng Cố Niệm Niệm đến rừng cây nhỏ sau trường, nơi đó hẻo lánh ít người, thích hợp để nói chuyện.

Hai người cũng không chú ý đến Cố Xảo Xảo cùng một nam sinh cao lớn đang theo ở phía sau.

“Như vậy có thể chứ?” Lâm Cường vẫn có vài phần thấp thỏm.

Ánh mắt Có Xảo Xảo hiện lên một tia lạnh lẽo: “Có thể, cái thứ đê tiện như Hà Thư Thư còn có thể, chính là cái thứ lẳng lơ, không làm thì uỗổng phí.”
Bên này Tô Nhan nghĩ nên đem cái ảnh kia đi giám định, xem có thể tra ra là ảnh ghép hay không.

Chính là hai người cũng không biết nên đưa đi nơi nào giám định, đều không hiểu ra sao.

Nhưng vào lúc này Tô Nhan liền nhận được một tin nhắn lạ: “Đến cổng trường nhận chuyển phát nhanh.”

“Cậu chờ một chút, tớ đi lấy đồ.” Tô Nhan nói với Cố Niệm Niệm.

Có Niệm Niệm gật đầu, Tô Nhan đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

Cố Niệm Niệm bên này cầm di động, tra xem có nơi nào giám định loại này hay không.

Ngón tay vừa mới bám máy chữ, cô đột nhiên bị thứ gì đó mạnh mẽ nhào tới, Cố Niệm Niệm lảo đảo một cái.

Người kia liền muốn đến gần hôn Có Niệm Niệm.

Có Niệm Niệm đầy ra thì phát hiện là Lâm Cường lớp bên cạnh.

Ba Lâm Cường là chính khách của thành phó, dựa vào thân phận này mà ngày thường gã ở A đại hoành hành ngang ngược.

“Cậu bệnh tâm thần à.” Có Niệm Niệm khó hiểu.


Lâm Cường lại giữ chặt lấy cô: “Ở đây không tiện lắm, chúng ta đi khách sạn.”
Có Niệm Niệm một phen hát tay Lâm Cường ra: “Đi khách sạn cái gì, cậu nói hươu nói vượn cái gì thế!”
Lâm Cường nở nụ cười dâm đãng: “Cậu cùng Hà Thư Thư đều đã làm rồi còn giả trang liệt nữ cái gì, tôi so với Hà Thư Thư nhiều tiền hơn, cậu đi với nó không bằng theo tôi.

Tôi rất có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ làm cho cậu thoải mái lên trời.”
“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!” Cố Niệm Niệm hung hăng đá lên bụng gã một cái.

Lâm Cường phát hỏa, gắt gao đem Có Niệm Niệm ấn ở trên cây, gặm lên người Cố Niệm Niệm.

Có Niệm Niệm trong lòng kinh hoảng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.