Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 94





“Báo cảnh sát?” Mẹ Lâm cười lạnh: “Cô có biết cục trưởng cục công an thấy lão gia nhà tôi còn phải cung cung kính kính, cô còn muốn báo cảnh sát?”
Hiệu trưởng gấp gáp, nói nhỏ bên tai Có Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, Lâm Cường là người không thể đắc tội, nhanh chóng xin lỗi cha mẹ em ấy, nếu không trường học chúng ta đều gặp tai ương.

Cha mẹ em ấy quyền cao chức trọng, em tìm ai tới cũng vô dụng.”
“Cậu ta khi dễ em, muốn em xin lỗi? Không thể!” Có Niệm Niệm vẫn quật cường.

“Lão gia, gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an, nữ sinh này đã thành niên, đá bị thương con trai bảo bối của tôi, để cục trưởng phán nó tám, mười năm đi.” Mẹ Lâm sắc bén nói.

Ba Lâm thật sâu nhìn Cố Niệm Niệm một cái, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hiệu trưởng vẫn muốn giúp Có Niệm Niệm.

Thanh âm của ông mơ hồ có chút cấp bách: “Cố Niệm Niệm, chỉ vì tức giận nhất thời mà em muốn hủy hoại cả đời mình sao? Chẳng lẽ em thật muốn đi tù!”
“Em không có sai!” Có Niệm Niệm vẫn kiên trì.

Hiệu trưởng đè thấp thanh âm, bảo đảm mẹ Lâm không nghe thấy: “Thầy biết em không sai, nhưng mọi việc cứ không phải em không sai là được.


Trên đời này không tồn tại công bằng, quyền thế chính là công bằng, em nhanh xin lỗi đi, nếu không em thật xong rồi!”
Sắc mặt Có Niệm Niệm trắng bệch.

Cô cắn chặt răng, môi gần như bị cắn bật máu!
Muốn cô xin lỗi! Rõ ràng là cô chịu nhục, vì sao còn muốn cô xin lỗi! Cô thật sự không làm được!
Chỉ là tiếp tục sao? Cô nghe hiểu ý của hiệu trưởng, một nhà Lâm Cường không phải cô có thể chọc đến.

*Xem ra trường học quả nhiên là trường có danh tiếng, cứ như vậy khi dễ một cô gái, thật là có phong thái của trường danh giá.” Một đạo thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên.

Cố Niệm Niệm cả người chắn động, không dám tin mà nhìn người trước mắt.

Người tới vậy mà lại là Ôn Đình Vực! Sao anh lại đến?
Hiệu trưởng nghe được có người dám nghi ngờ trường học như vậy, theo bản năng muốn phản bác, nhưng mà khi thấy rõ ràng người tới thì lại khó hiểu mà hơi co rúm lại.

Người trước mắt khí tràng cường đại, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật bình thường, ông vẫn là không cần tham dự vào vũng nước đục này thì hơn.

Mẹ Lâm sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc mà nhìn Ôn Đình Vực.


Bà cảm thấy Ôn Đình Vực có vài phần quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.

Chẳng qua không quan hệ, lão gia nhà bà bí thư trưởng, ai dám đắc tội.

“Khi dễ? Cô ta đã đá thương con trai bảo bối của tôi, lão gia nhà tôi là bí thư trưởng, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!” Mẹ lâm một câu ai nghĩa.

Bà ta vừa giải thích thân phận của chồng mình, vừa cảnh cáo người đàn ông này.

Ôn Đình Vực rũ mắt nhìn thoáng qua Có Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm giống như bị ủy khuất mà cáo trạng: “Là con bà ta khi dễ tôi trước tôi mới đá cậu ta, cậu ta là bị trừng phạt đúng tội!”
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.

“Cậu ta không chiếm được tiện nghi của tôi” Cố Niệm Niệm theo bản năng mà nói ra những lời này.

Dường như nếu Lâm Cường kia thật sự chiếm tiện nghi của cô, cô ở trong lòng Ôn Đình Vực sẽ không thuần khiết vậy.

“Đá tốt lắm!” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
*Ôn tổng, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Ba Lâm không hồ là người từng trải, thần sắc thực mau khôi phục lại bình thường.

Ông ta thân thiện tiền lên, muốn bắt tay với Ôn Đình Vực.

Ôn Đình Vực lại không đưa tay ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.