Mãi đến 1h sáng cô đã dần ngủ quên trên sofa thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô mệt mỏi mở mắt ra thấy anh đang thay dép trong nhà.
Ngước nhìn đồng hồ đã 1h sáng cô mới hỏi anh
- " Sao hôm nay anh về muộn vậy?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Đi lên phòng ngủ đi.
Mai chúng ta nói chuyện sau"_ Lục Hào Kiện nói xong thì đi thẳng lên phòng
Đường Nhã Tịnh chỉ biết chậm rãi đi theo sau.
Trong lòng cô không hiểu sao lại bất an vô cùng.
Nếu như cứ như thế này mà đợi đến sáng mai mới nói chuyện thì cô làm sao chợp mắt được.
Vào phòng thấy anh đã đi vào nhà tắm, cô quyết định dùng hết dũng khí để đợi anh ra nói chuyện cho rõ ràng, tính cô không thích úp mở chờ đợi thà làm rõ một lần luôn
Cô ngồi lên sofa rót một ly nước uống cho bình tâm trở lại.
Sau khi nghe tiếng mở cửa phòng tắm cô hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần thật kĩ.
Lục Hào Kiện không thấy cô trên giường nên đảo mắt tìm cô.
Thấy cô ngồi trên sofa anh định hỏi thì cô bắt chuyện trước
- " Có chuyện gì thì chúng ta giải quyết ngay bây giờ được không? Em không muốn chờ đợi"_ Đường Nhã Tịnh
Anh im lặng một chút nhìn cô, vẻ mặt có chút tăm tối u uất khó nói.
Anh đi thẳng qua phòng làm việc rồi trở lại phòng ngủ trên tay cầm một xấp ảnh.
Mạnh bạo vứt trên bàn.
Cô ngồi đó, khẽ vươn người lấy sắp ảnh đó xem
Bầu trời dường như sụp đổ trên đầu cô, cô nghe thấy tiếng sét ngang tai thật chói chang.
Cô vậy mà lại rơi vào tình trạng này.
Trong bức ảnh là cô và Cố Giai Thụy, nhưng nó không phải là một tấm ảnh chụp chung bình thường.
Trong ảnh cô và Cố Giai Thụy ngủ chung và dường như Cố Giai Thụy không mặc và cô cũng vậy, cả hai chỉ dùng chăn đắp để lộ vai trần.
Cô ngủ rất ngon trong lòng của Cố Giai Thụy.
Cái quái gì đã và đang xảy ra với cô thế này.
Cô không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này, cô và Cố Giai Thụy hoàn toàn không có xảy ra quan hệ này
- " Cô có điều gì muốn nói với tôi không? "_ Lục Hào Kiện
Nước mắt cô bất giác rơi, có lẽ nó rơi vì sự oan ức khó mà giải thích mà cô đang đối mặt.
Vẫn cố gắng ngước mặt nhìn thẳng vào mắt anh
- " Có nhầm lẫn gì không? Em không hề xảy ra quan hệ sai trái với Cố Giai Thụy "_ Đường Nhã Tịnh
- " Bằng chứng rõ ràng như thế thì có gì gọi là nhầm lẫn.
Nói rõ cho em biết tôi cắt những tấm hình này từ camera trong phòng.
Nó xảy ra lúc tôi đi công tác...Chẳng phải lúc đó 2 người uống rượu rất vui vẻ sao? Cùng đưa nhau lên giường suy ra cũng là chuyện bình thường nhỉ"_ Lục Hào Kiện
- " Tôi không tin.
Anh cho tôi xem đoạn video đó được không? Nhất định Cố Giai Thụy và tôi không có chuyện đó.
Thú thật hôm đó tôi và anh ấy có uống rượu nhưng tôi tửu lượng không tốt nên say lúc nào không biết.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi vẫn nằm trên giường quần áo vẫn bình thường, không hề xảy ra quan hệ như trong ảnh"_ Đường Nhã Tịnh
- " Cô muốn xem lại đoạn video đó để vã thêm vào mặt tôi là vợ tôi cùng bạn thân tôi ngoại tình trong chính căn nhà của tôi và tệ hơn là trên chính cái giường mà tôi và cô ngủ chung sao? Đường Nhã Tịnh cô tàn nhẫn quá rồi!!! Cô muốn cắm mấy cái sừng trên đầu tôi nữa đây?"_Lục Hào Kiện
- " Tôi sẽ gọi Cố Giai Thụy để làm rõ chuyện này!!!"_ Đường Nhã Tịnh
Cô nói dứt câu thì cầm lấy điện thoại nhấn gọi Cố Giai Thụy nhưng đầu dây bên mia hoàn toàn không có một chút tín hiệu nào cả.
Như thể đã biết trước cô sẽ tìm vậy.
Cô đắng họng không thể thốt lên một lời nào cả.
Cứ ôm mặt mà khóc, dù biết bản thân không hề như thế nhưng cô vẫn không thể giải thích được, không thể làm rõ mọi chuyện cho anh được
- " Cô cứ lo cho đứa bé.
Sau khi nó ra đời chuyện giữa tôi và cô sẽ tính sau"_ Lục Hào Kiện nói xong thì mở cửa phòng ra ngoài để lại một mình cô ở trong phòng với những bộn bề trong lòng
Cô đau đến chết đi sống lại.
Có thể sau khi cô sinh con anh và cô sẽ li hôn, đó là điều cô mong muốn từ trước.
Vậy mà giờ hai chữ " Li hôn" cô cũng không muốn nghe một chút nào.
Nói cô có tình cảm với anh cũng đúng, nói cô sợ mất đứa bé này sau khi li hôn với anh cũng đúng hay nói cô sống đã quen có anh cũng đúng.
Nhưng giờ tình thế này buộc cô vào thế khó xử.
Cô từ trước đến nay vẫn chưa từng có một chút quyền lực trong cuộc hôn nhân này, giờ ngay cả quyền làm mẹ cô cũng có thể bị mất.
Rốt cuộc cô đã đắt tội gì để phải chịu đựng những chuyện như thế này, nỗi đau này lớn quá...cô chẳng biết được bản thân mình có thể chịu đựng được không, có thể đứng dậy được không