Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác

Chương 71: Phu Nhânngười Về Rồi



Đường Nhã Tịnh mơ màng mở mắt.

Bầu trời ngoài kia đã gần tối, đảo mắt nhìn xuống thấy một cánh tay nhỏ ôm lấy eo cô.

Cô mỉm cười trong hạnh phúc thật sự quay sang nhìn cậu bé, hôn lên trán cậu một cái

- " Mami dậy rồi?"_ Ruby

- " Con dậy trước sao?"_ Đường Nhã Tịnh bất ngờ hỏi

- " Con dậy lúc nãy rồi nhưng thấy mami còn ngủ nên con nằm với mami"_ Ruby vừa nói vừa dụi người vào ngực cô

Oa...Cảm giác ôm được con mình ngủ say một giấc thật thoải mái.

Đã vậy lúc tỉnh dậy còn nghe những lời mật ngọt này nữa.

Nhưng tính cách của nhóc con này có giống Lục Hào Kiện quá không? Lúc trước anh lúc nào cũng dậy trước cô rồi giả vờ mình còn ngủ để trêu chọc cô

- " Ruby ngoan...Con đói chưa, ra ngoài ăn chút gì nhé?"_ Đường Nhã Tịnh vừa hỏi vừa dịu dàng xoa đầu nhóc con

- " Dạ con đói rồi"_ Ruby

Đường Nhã Tịnh nhanh chóng ngồi dậy.

Dắt con trai vào phòng vệ sinh để rửa mặt rồi mới đi ra ngoài.

Bên ngoài Lục Hào Kiện vẫn chăm chú làm việc trên ipad.

Thấy cô và Ruby thì lập tức bỏ xuống

- " Hai mẹ con dậy rồi à?"_ Lục Hào Kiện

Đường Nhã Tịnh gật đầu

- " Baba ơi Ruby đói "_ Ruby

- " Được rồi vào phòng ăn baba mang cơm lên cho hai mẹ con"_ Lục Hào Kiện

Cô lập tức dẫn Ruby đi vào phòng ăn rồi đi vào phòng bếp phụ anh mang thức ăn ra.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh trong nhà bếp, lòng cô lại thổn thức.

Hình ảnh người đàn ông cao ráo đẹp trai đường đường là một doanh nhân lớn nhất nhì thế giới về đá quý lại sẵn sàng săn tay áo đeo tạp dề đứng nấu ăn một cách điêu luyện trong bếp

- " Có cần tôi giúp gì không?"_ Đường Nhã Tịnh

Nghe thấy giọng nói này anh dịu dàng dừng lại hoạt động một chút quay sang nhìn cô

- " Anh chỉ hâm nóng lại thức ăn thôi.

Em không cần giúp gì cả"_ Lục Hào Kiện

- " Vậy tôi giúp anh mang thức ăn lên "_ Đường Nhã Tịnh

- " Vậy cũng được "_ Lục Hào Kiện

Cả hai cùng cặm cụi cho bữa chiều.

Gia đình 3 người cùng dùng bữa tối vui vẻ.

Dùng bữa xong thì anh và cô cùng dành thời gian chơi cùng Ruby đến khi cậu ngủ say.

Vì bữa trưa Đường Nhã Tịnh ngủ rất nhiều nên đêm này hoàn toàn tỉnh táo không chút buồn ngủ.

Anh vẫn còn đang làm việc bằng ipad ở phòng khách, cho Ruby ngủ xong cô cũng ra ngoài phòng khách lướt web một chút

- " Em không ngủ sao?"_ Lục Hào Kiện

- " Trưa ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được.

Anh mệt thì vào ngủ với con đi, dù gì cũng thức cả ngày rồi"_ Đường Nhã Tịnh

- " Anh còn giải quyết hợp đồng này một chút nữa.

Anh sẽ ngủ ngoài này nhường phòng cho em và con"_ Lục Hào Kiện

Anh biết cô không thể một sớm một chiều mà dễ dàng nằm chung một giường với anh.

Đồng ý về nước với anh đã là một phúc lợi lớn rồi...anh nào dám đòi hỏi nhiều hơn vào lúc này

Đường Nhã Tịnh im lặng coi như đã hiểu.

Cô cứ lướt web rồi coi phim, truyền hình miệt mài cho đến khi ngủ gục trên ghế lúc nào cũng không hay

Lục Hào Kiện nhẹ nhàng đi tới chỗ cô tắt đi điện thoại rồi bế cô lên.

Đầu cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, thân thể vì ngủ say mà càng mềm mại hơn bao giờ hết.

Mái tóc dài xõa ra tự nhiên thơm phức, anh hít thở thật sâu để kiểm soát bản thân nhanh chóng bế cô đi vào phòng, lúc này hành động của anh dịu dàng hơn bao giờ hết.

Để cô xuống giường đắp chăn kĩ càng, vừa quay người lại anh lại nghe đằng sau phát ra tiếng

- " Hào Kiện..."

Quay lại thì thấy người phụ nữ anh vừa bế ngủ say không biết nằm mơ thấy cái gì mà lại kêu tên anh dịu dàng đến vậy.

Cách gọi này anh cảm thấy rất quen, thật sự rất quen.

Từ lúc gặp cô ở Mỹ chưa bao giờ cô gọi anh như thế cả.

Cách gọi này rất giống 5 năm về trước.

Suy nghĩ một lúc anh đi ra ngoài lấy di động nhắn cho Cố Giai Thụy một tin nhắn

Sáng hôm sau máy bay vừa hạ cánh thì cô và Ruby cũng tỉnh giấc.

Anh bế Ruby đi cùng cô, hành lý được trợ lý đẩy đi theo sau.

Vừa ra khỏi sân bay tư nhân đã có một số nhà báo không ngừng chụp hình anh và tất nhiên dính cả cô.

Anh chỉ quay sang nói với cô một câu " Đừng quan tâm họ, em cứ bình thản đi tới xe".

Vì cả ba đều đeo khẩu trang và kính mát nên lúc hình ảnh chụp được không ai biết rõ mặt của cô

Cánh cửa xe Bugatti La Voatio Noire mở ra chào đón.

Cả ba người cùng ngồi vào, xe bắt đầu êm ả chạy một mạch đến biệt thự.

Cánh cổng to lớn sang trong được mở ra, hiện trước mắt cô là căn biệt thự năm nào cô rất yêu thích.

Nó vẫn không thay đổi chỉ có con người là thay đổi

Cô nhẹ nhàng bước ra từ xe cùng anh đi vào.

Người làm nhanh chóng chạy ra mang vali giúp vào nhà.

Giây phút nhìn thấy cô ai cũng bất ngờ

- " Phu nhân...Cuối cùng người cũng về rồi"_ giúp việc

Cô vui vẻ gật đầu không dám nói nhiều sợ sẽ bị lộ rằng mình đã có lại trí nhớ.

Vẫn là những người giúp việc cũ năm xưa, rất muốn hỏi thăm mọi người nhưng cô đành hoãn lại

Trong phòng khách hình cưới của cô và anh được phóng to treo hiên ngang rất đẹp.

Trên tủ trưng bày hình ảnh của cô, rất nhiều hình ảnh của cô.

Những thứ này làm cô thật sự rất cảm động

- " Mami thấy con nói đúng không.

Trong nhà nơi đâu baba cũng để ảnh của mami.

Nhiều nhất là phòng ngủ và phòng làm việc của baba"_ Ruby

Nghe vậy cô chỉ cúi mặt xuống một chút để che đi gương mặt đỏ ửng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.