Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 107: Đại kết cục (cuối)



Liên hoan phim Kim Ảnh năm nay vẫn được tổ chức bởi đài truyền hình thành phố C như cũ.

Nhưng không giống với năm rồi, lễ trao giải năm nay được tổ chức ở sân vận động vừa mới xây không lâu của thành phố C, bên trong có hơn một ngàn chỗ cho khách VIP và hơn trên chục ngàn chỗ cho khán giả.

Hình thức to lớn không thể bỏ qua.

Nhưng do vậy, các minh tinh không thể không xuất ra toàn bộ tâm sức xếp đặt cho mình, cầu cho có thể chiếm được một vị trí trên báo chí ngày mai.

Tưởng Tịch không thể ngoại lệ.

Bắt đầu từ buổi sáng, cô đã bị Lưu Viện, người đại diện tạm thời thay thế Lục Mạnh Nhiên, đẩy vào phòng hoá trang.

“Những thứ này đều là tự mình tổng giám đốc Tần cùng nhà thời trang nước ngoài trao đổi và tạo ra.” Lưu Viện tìm ra một bộ màu đen từ trong tất cả các bộ lễ phục, khoa tay múa chân trước mặt Tưởng Tịch. “Liên hoan phim năm nay thật long trọng, cô có thể đụng màu với các nữ minh tinh khác, nhưng cô nhất định phải mặc quần áo phong cách IDE.”

“Tôi hiểu rồi.” Tưởng Tịch nhìn mình ở trong gương, nói: “Nhưng Tần Thành chuyện nhỏ xé ra to.” Thế nhưng lại thoáng cái làm ra mấy chục bộ.

Lưu Viện thả quần áo về, tràn đầy đồng cảm, nói: “Tôi cũng hiểu được như thế.”

Vì một lễ trao giải điện ảnh, tốn mấy triệu mua quần áo giầy dép gì gì đó, Tần Thành quả thật không nên quá phô trương.

“Đúng rồi.” Tưởng Tịch nghĩ đến một việc, nói: “Tần Thành có nhận được thiệp mời Liên hoan phim không?”

“Không có!” Lưu Viện nói với vẻ không chắc chắn: “Không thấy người của đài truyền hình đến công ty đưa.”

Ở nhà cô cũng không thấy thiệp mời. Vậy đây có phải nghĩa là Tần Thành sẽ không đến tham gia lễ trao giải đêm nay?

Tưởng Tịch cau mày.

Đêm nay cô có một kế hoạch, nếu Tần Thành không đến hiện trường, cho dù cuối cùng xem từ ti vi, cũng sẽ giảm đi rất nhiều cảm giác.

…..

Buổi trưa Tưởng Tịch có thời gian hai giờ đồng hồ để nghỉ ngơi.

Để một lần nữa xác định Tần Thành không nhận được thiệp mời của Liên hoan phim, sau khi Tưởng Tịch ăn xong bữa trưa thì đi vào phòng tổng giám đốc trong ánh mắt hâm mộ của chúng nhân viên.

Nhưng Tần Thành lại không có ở đó.

Như trước kia, lúc này theo lý là anh nên ở đây. Tưởng Tịch chạy vào phòng nghỉ tìm một vòng, không thấy người, cuối cùng không thể không đi ra ngoài tìm thư ký.

“Tổng giám đốc Tần đi đâu vậy?”

“Không biết ạ. Hôm nay tổng giám đốc Tần không có tới làm.” Thư ký thành thật trả lời.

Mày Tưởng Tịch nhíu lại, hỏi tiếp: “Vậy gần đây tổng giám đốc Tần có nhận được thiệp mời của Liên hoan phim không?”

Thư ký mờ mịt. “Liên hoan phim Kim Ảnh hả? Tổng giám đốc Tần cũng không có nhận được gì liên quan đến Liên hoan phim Kim Ảnh.”

“Thật sự không có?”

Thư ký nói: “Không có!”

Tưởng Tịch đành phải trở về phòng nghỉ.

Lần đầu tiên, cô bởi vì tìm không thấy Tần Thành, trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng. Giống như không thấy được người này, nghe không được tiếng của người này, cô liền không thể tiếp tục ổn định.

Tới buổi chiều, lúc làm xong tạo hình, Tưởng Tịch vẫn không nhận được tin tức gì có liên quan đến Tần Thành. Cô nhìn sắc trời, chủ động gọi cho Tần Thành.

Nhưng giọng nói biểu thị di động của anh tắt máy.

Tưởng Tịch còn muốn thử lại một lần nữa nhưng Lưu Viện và Vương Mộng lúc này đi đến.

Lưu Viện nhìn tạo hình của Tưởng Tịch, nói: “Đã đến giờ rồi, chúng ta cũng nên xuất phát.”

Tưởng Tịch nhìn di động, cuối cùng lấy nó bỏ vào trong túi, cười cười, nói: “Đi thôi.”

…..

Tưởng Tịch cùng Dung An bước trên thảm đỏ. “2033” đạt được tám đề cử, trong đó có đạo diễn xuất sắc nhất của Dung An và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Tưởng Tịch.

Hai người này đều là người giành được tiếng kêu gào cao nhất tối nay, cũng dĩ nhiên đạt được hoan nghênh nhiệt liệt nhất của các fan. Lúc Tưởng Tịch khoác cánh tay Dung Anh đi qua, vô số đèn flash loé lên, tiếng kêu gọi ầm ĩ cao đến tận trời.

Tưởng Tịch vừa mỉm cười gật đầu, vừa đi theo nhân viên đến chỗ ngồi của cô, ngồi xuống.

Nhân viên của đoàn làm phim “2033” ngồi cùng nhau. Tưởng Tịch thừa dịp lúc tất cả mọi người đang chào hỏi nói chuyện phím thì nhìn nhìn bốn phía.

Nhận thấy được lòng cô không yên, Lâm Dật đã tới sớm một bước, nói: “Cô rất khẩn trương?”

“Tàm tạm.” Tưởng Tịch che đậy thất vọng, nói: “Có một chút.”

Lâm Dật mỉm cười. “Tôi nghĩ rằng cô sẽ không khẩn trương chứ!”

Tưởng Tịch lắc đầu, cười theo anh ta.

Vừa rồi trên đường đi, cô gặp được không ít những ông chủ lớn thường xuyên xuất hiện trên kênh tài chính và kinh tế. Nhưng mà trong đó không có Tần Thành.

Cô thật ra là rất rất muốn anh đến Liên hoan phim này.

Bồn chồn ngồi đợi hơn mười phút, vẫn không thấy được Tần Thành, Tưởng Tịch mím mím môi, chào hỏi với Trương Vân ở phía sau, rồi đi vào toilet.

Trở ra, cô lập tức lấy di động ra, tiếp tục gọi cho Tần Thành.

Lúc này thế nhưng lại thông.

“A lô.” Giây phút giọng của Tần Thành truyền tới từ trong loa, tảng đá lớn trong lòng Tưởng Tịch được buông xuống một cách kỳ diệu.

“Anh đang ở đâu vậy?” Tưởng Tịch hỏi có phần gấp gáp.

Tần Thành giương mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nói: “Anh đang ở thành phố Z. Sao, một ngày không gặp, em nhớ anh à? Gần đây em rất nhiệt tình.”

Tưởng Tịch: “…”

“Bà Tần, nhớ anh thì cứ việc nói thẳng, hử? Đừng để ở trong lòng, sẽ bị nghẹn chết đó.”

Nghe bên tai lời nói càng ngày càng có xu hướng lưu manh, Tưởng Tịch xoa xoa trán, nói: “Chừng nào thì anh trở về?”

“Tối nay.” Giọng nói Tần Thành bỗng nhiên nghiêm chỉnh lại. “Bên này có một số việc, anh không thể trở về chính mắt nhìn em lãnh thưởng. Bất quá, bà Tần thân yêu, đêm nay em nhất định là nữ diễn viên đẹp nhất. Còn nữa, quà tặng anh đưa cho em, em nhất định phải đón lấy.”

Tưởng Tịch: “…”

Tần Thành nói: “Anh yêu em.”

Anh đây là cái gì với cái gì vậy? Tưởng Tịch không hiểu, cảm thấy cả ngày hôm nay cô đều lo lắng không đâu. Cô rốt cuộc là tại sao lại bởi vì anh không đến lễ Liên hoan phim mà phiền muộn?

Lách cách một tiếng, cúp điện thoại, Tưởng Tịch đầu đầy hắc tuyến, trở lại chỗ ngồi.

Vài phút sau, âm nhạc êm tai tuôn ra, một số diễn viên múa đi lên sân khấu, lễ trao giải Kim Ảnh chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là trao tặng một ít giải thưởng nhỏ, sau đó mới đến lượt diễn viên nam, nữ phụ và nam, nữ chính xuất sắc nhất.

Mà Tưởng Tịch, cũng là đến lúc đó mới phát hiện quy tắc lễ trao giải điện ảnh năm nay có một ít thay đổi.

Ví dụ như năm trước trao giải cho nam, nữ diễn viên phụ và nam, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được chia làm hai lần, nhưng năm nay chia làm bốn lần.

Trước kia chưa bao giờ có tình huống như thế này, khán giả và minh tinh đều có chút sửng sờ.

Hai người dẫn chương trình đại khái cũng phát hiện ra tình huống này. Vì để không ảnh hưởng đến lễ trao giải sau đó, sau khi khách quý trao một trong bốn giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất xong thì người nữ MC tinh nghịch nháy mắt mấy cái, nói: “Gần đây điện ảnh đều chú ý đến đổi mới, đạo diễn của Liên hoan phim của chúng ta cũng không chịu lạc hậu, đã đổi mới một chút. Xem ra, đã không quá thành công, lại doạ tới mọi người rồi?”

Người nam MC cầm microphone phản bác. “Không đúng, mọi người rõ ràng rất thích. Cô nghe một chút, có phải có tiếng vỗ tay hay không!”

Anh ta làm động tác rất buồn cười, khán giả và minh tinh phía dưới xem, không nhịn được cười vỗ tay.

Sau đó, tiếp tục trao giải.

Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất do một nữ nghệ sĩ trung niên trong giới đạt được.

Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất thì không có gì bất ngờ rơi vào trong tay Lâm Dật.

Mà bên này Lâm Dật vừa xuống sân khấu, liền đến lượt nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nhưng người dẫn chương trình tựa như không vội, khi đang tuyên bố khách quý trao giải thì bỗng nhiên úp úp mở mở.

Người nữ MC nói: “Sau đây, người sắp sửa đi lên chính là nam thần của tôi.”

Người nam MC nói: “Nam thần của cô có rất nhiều, tôi nhớ rõ Nguyên thiên vương và người vừa mới đi xuống, ảnh đế Lâm Dật cũng là nam thần của cô. Đúng rồi, sao lúc nãy cô không xông lên ôm ảnh đế Lâm Dật một cái? Đó là một cơ hội rất tốt.”

Người nữ MC thẹn thùng bĩu môi. “Người ta mắc cỡ mà. Bất quá, anh có thể đừng nói toạc tôi ra không? Anh có biết là như vậy rất huỷ hình tượng của tôi không hả?”

Người nam MC ngửa đầu cười. “Tôi đây là nói toạc ra hết nam thần tượng của cô.”

Người nữ MC: “…”

Người nam MC cười ha ha. “Tôi nhớ rõ người sắp sửa đi lên này đã có nữ thần ở trong lòng rồi.”

“Được rồi, nam thần của tôi quả thật là đã có nữ thần ở trong lòng.” Người nữ MC để ngay lại microphone, nói: “Nhưng mà, hôm nay tôi muốn đích thân mời nam thần của tôi đi ra, mặc dù tôi không phải là nữ thần của anh ấy.”

Khán giả bên dưới cười rộ lên.

Người nữ MC này thật sự rất có ý tứ, cũng không biết nam thần của cô ta rốt cuộc là vị nào. Tưởng Tịch cười, suy nghĩ.

Trên sân khấu, người nữ MC hít sâu một hơi, nói: “Tiếp theo, xin mời khách quý trao giải của chúng ta, cũng là nam thần của tôi —— Tổng giám đốc của Giải trí TRE, ông Tần Thành.”

Khán giả phía dưới không hẹn mà cùng há hốc miệng.

Tưởng Tịch cũng nheo mắt lại. Tần Thành mới đây lúc điện thoại còn đang nói anh ở thành phố Z, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Liên hoan phim?

Tưởng Tịch ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đến người đàn ông đang nghênh đón toàn bộ ánh đèn, đi tới trước sân khấu. Anh mặc âu phục màu xám bạc, mắt phượng nhướn lên, là bộ dáng cô quen thuộc.

Không biết có phải là ảo giác không, Tưởng Tịch cảm thấy sau khi Tần Thành đứng lại thì trừng mắt nhìn về phía cô. Đến khi cô nhìn chăm chú lại thì anh đang nghiêm chỉnh bắt đầu tuyên bố người đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

“Người đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Kim Ảnh lần thứ ba mươi bảy là…”

Camera chia nhau chĩa ống kính đến toàn bộ những người được đề cử.

Tần Thành lộ ra một nụ cười, trước mặt mấy ngàn người ở hiện trường, chậm rãi đọc lên cái tên anh đặt ở trong lòng: “Tưởng Tịch.”

Trên màn ảnh thật lớn lập tức đưa lên hình ảnh của Tưởng Tịch.

Ánh đèn chiếu tới trên người Tưởng Tịch, chung quanh không ngừng có người đến chúc mừng. Tưởng Tịch nhìn người nọ ở trên sân khấu, cúi chào đối diện với khán giả, sau đó đứng dậy lên sân khấu.

“Bà Tần , chúc mừng em.” Tần Thành đặt cúp vào tay Tưởng Tịch, tiến đến bên tai cô, nói: “Chúc mừng em được toại nguyện.”

“Cảm ơn.” Mắt Tưởng Tịch khẽ cười một chút, dùng âm thanh hai người kề nhau mới có thể nghe được, nói: “Em rốt cuộc mới biết được anh lừa em.”

Cái gì là không nhận được thiệp mời tham gia Liên hoan phim, cái gì là đang ở thành phố Z, đều là nói dối. Trong mấy chục giây lên sân khấu kia, Tưởng Tịch nghĩ qua trong đầu chuyện trong ngày hôm nay một lần, cuối cùng cô phát hiện cô bị Tần Thành đùa giỡn.

Nụ cười trên mặt cô không rực rỡ như trong tưởng tượng, tuy rằng không biểu lộ rõ ràng, nhưng vẫn khiến Tần Thành bồn chồn trong lòng. Anh muốn nói là anh cho cô một ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng Tưởng Tịch lại không cho anh cơ hội.

Cô khẽ bước cách ra anh hai bước, bắt đầu nói lên cảm tưởng lấy được giải thưởng.

“Vô cùng cảm ơn ban tổ chức chương trình đã cho tôi giải thưởng này, cám ơn đạo diễn Dung đã tin tưởng tôi, cám ơn mọi thành viên của đoàn làm phim “2033”, cám ơn các fan ủng hộ tôi cho tới nay, còn có chính là…” Tưởng Tịch ngừng lại một chút, chậm lại tốc độ nói, nói: “Cám ơn ông xã của tôi, Tần Thành.”

Phía dưới truyền đến tiếng huýt sáo của khán giả.

Tần Thành ngẩn ra. Không phải là cô đang nổi giận sao? Vậy câu cảm ơn này là có ý gì?

Tưởng Tịch xoay người nhìn về phía người nào đó đã lộ ra trạng thái ngẩn ngơ, khoé miệng cong cong cười ra.

Rồi sau đó, dưới bầu trời đầy ánh sao, cô một tay cầm cúp, một tay cầm micro nói ra câu mà cô đã chuẩn bị thật lâu: “Tần Thành, cám ơn anh làm bạn cho tới nay, em yêu anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.