Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 97: Chiến tranh lạnh



Lý trí nói cho Tưởng Tịch biết cô phải lập tức rời đi. Cô và Nguyên Tấn Thần không có một chút khả năng nào, ở đây chỉ có tạo thành phiền phức lớn hơn nữa cho nhau mà thôi.

Cô cúi đầu, xoay người.

Cánh tay lập tức bị giữ chặt.

Nguyên Tấn Thần thả đôi dép lê trên đất. Hắn xuất thân tốt, làm chuyện lấy dép cho người khác là lần đầu tiên trong đời.

“Tưởng Tịch.” Nguyên Tấn Thần chịu đựng cơn giận, bực dọc, phiền muộn, cố gắng bình tĩnh hoà nhã. “Rốt cuộc tôi đã làm cái gì khiến cho em tránh né như rắn rết?”

“Anh không có làm gì cả, là tôi không thích anh, tôi chán ghét anh. Nguyên Tấn Thần, anh buông tha tôi, cũng như buông tha cho chính mình, được không?”

Vai Nguyên Tấn Thần bỗng dưng sụp xuống.

Hắn giằng co nửa phút, khi ngẩng đầu lại thì trong mắt toả ra tia ấm áp. “Em hãy ở lại ăn cơm, tôi hứa từ nay về sau không làm phiền em nữa.”

Tưởng Tịch ngẩn ra, chậm rãi quay người lại.

Nguyên Tấn Thần thấy cô thay giày, cong cong khoé miệng, cười đi vào phòng bếp.

Tưởng Tịch một mình ngồi trên sô pha, không đi giúp.

Mấy phút đồng hồ sau, mùi thơm thức ăn từ trong phòng bếp bay ra. Lại mấy phút nữa, Nguyên Tấn Thần bưng một ly nước cùng một dĩa trái cây đã cắt xong đi ra.

Dép lê trên chân hắn và dép lê Tưởng Tịch đang mang là cùng kiểu, hiển nhiên là kiểu dáng tình nhân.

Để ly nước và dĩa trái cây trước mặt Tưởng Tịch, trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Nguyên Tấn Thành đều là ý cười.

“Em ăn trước cái này đi, thức ăn sẽ lập tức xong ngay.”

Tưởng Tịch không nói lời nào.

Nguyên Tấn Thần cũng không giận, cười đi vào phòng bếp.

Hơn nửa giờ sau, âm thanh xào rau trong phòng bếp rốt cuộc ngừng lại.

Nguyên Tấn Thần từ trong phòng bếp nhô đầu ra, nói: “Em đến bàn ăn bên kia ngồi đi, đồ ăn lập tức được mang ra.”

Tưởng Tịch đờ đẫn ngồi vào bên kia.

Nguyên Tấn Thần làm tám món ăn, bốn rau bốn mặn, bốn lạnh bốn nóng, cộng thêm cháo. Vừa thấy liền biết là bỏ ra rất nhiều công sức để học.

Kiếp trước, Nguyên Tấn Thần không nấu ăn gì mấy, thường ngày ở trong nhà đều là Tưởng Tịch thu dọn. Nhưng kiếp này, Tưởng Tịch làm sao cũng không ngờ được hắn lại đặc biệt đi học mấy thứ này.

“Em nếm thử cháo trước đi.” Nguyên Tấn Thần dùng muôi múc một chén nhỏ cho Tưởng Tịch. “Tôi mới học làm gần đây.”

Trứng muối trắng mịn mà không mùi, thịt nạc cắt thành miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, màu sắc tuy rằng không bằng ăn ở nhà hàng, nhưng nhìn ra được người nấu ăn rất tỉ mỉ.

Sau khi Tưởng Tịch thử qua thì bỏ muỗng xuống.

“Thế nào?”

“Mùi vị không tồi.” Lòng Tưởng Tịch mềm xuống một cách khó hiểu. Cô nếm qua tất cả đồ ăn một lần, trong ánh mắt hy vọng của Nguyên Tấn Thần, nói: “Anh nấu ngon lắm, nhưng mà…”

“Dừng.” Nguyên Tấn Thần ngăn cản cô tiếp tục nói. “Em ăn cơm trước đi.”

“Nguyên Tấn Thần.” Giọng nói của Tưởng Tịch không lạnh nhưng kiên quyết như cũ. “Anh có danh tiếng, có tiền, có địa vị, anh muốn tìm loại phụ nữ như thế nào đều có thể.”

“Em thì sao? Tôi chỉ muốn em.”

“Tôi thì không được.” Giờ phút này Tưởng Tịch không hề muốn tổn thương một người đàn ông đã vì cô mà nấu cơm, nhưng không thể không tổn thương hắn. “Người tôi yêu là Tần Thành. Đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy.”

“Không có khả năng khác sao?”

“Không có. Đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy.” Tưởng Tịch đứng lên, không quay đầu lại đi đến cửa thay giày, ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Tôi hy vọng anh nói được thì làm được, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại lợi dụng chức quyền riêng khiến cho anh gặp phải phiền phức.”

Âm cuối biến mất trong ánh mắt phẫn nộ của người ở ngoài cửa.

“Sao anh lại tới đây?” Tưởng Tịch đi đến nhìn số nhà ở ngoài cửa. “Không phải anh đi lộn tầng chứ?”

“Em cũng không đi lộn tầng.” Tần Thành nhìn vào trong nhà xem xét, lại vươn đến ngửi trên người cô. Mùi thơm đồ ăn, được lắm, cô lén ăn cơm với đàn ông khác ở sau lưng anh.

Nhất là thấy người kia là Nguyên Tấn Thần, mà khi Nguyên Tấn Thần còn cười mời anh vào nhà ăn cơm, Tần Thành không còn bình tĩnh.

Giữa trưa anh bỏ họp, từ bên kia thành phố đến tìm Tưởng Tịch, nghĩ buổi tối dẫn cô đi ngâm suối nước nóng. Không ngờ rằng cô ở trong nhà người đàn ông khác, ăn đồ ăn anh ta làm.

“Em theo anh trở về.” Tần Thành đen mặt, không phân bua lôi Tưởng Tịch xuống lầu.

Tưởng Tịch cảm giác được cơn giận của anh, ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng Tưởng Tịch đã quên một điểm, người đàn ông đang bị ghen tuông đốt trong lòng, đặc biệt là loại đàn ông có tính chiếm hữu mạnh mẽ từ trong xương cốt như Tần Thành thì tại thời điểm này không còn tự chủ nữa.

Bọn họ mới đi đến cầu thang bên kia thì Tần Thành đột nhiên tăng nhanh tốc độ. Anh nắm chặt cổ tay Tưởng Tịch, dưới chân như gắn bánh xe lửa (như là bánh xe lửa của Na Tra), xông xuống cầu thang.

Tưởng Tịch vốn mang giày cao gót nên khó khăn, nhưng Tần Thành không có nhìn cô. Lúc đi đến tầng một thì Tưởng Tịch nghe thấy một tiếng vô cùng nhỏ, cổ chân lập tức đau đớn.

“Tần Thành.” Tưởng Tịch nhịn không được gọi anh, nhỏ giọng tức giận. “Anh dừng lại một chút.”

“Sao, chờ Nguyên Tấn Thần đuổi theo hả? Hay là em luyến tiếc hắn?” Tần Thành nói ra miệng liền hối hận, nhưng tính đàn ông không chịu nhu nhược, khiến anh không hề tỏ ra áy náy.

Giống như một mũi dao nhọn cắm thẳng vào ngực, Tưởng Tịch dừng lại vài giây, vung Tần Thành ra, chỉ có mấy mét ở bên ngoài cửa nhà cũng không vào, cắn răng khập khiễng đi thẳng vào thang máy ở trước mặt Tần Thành.

Tần Thành thấy người nào đó hoàn toàn không quan tâm đến anh, tức giận đấm lên tường, không nói hai lời đi xuống lầu từ thang máy ở bên kia, lái xe đi mất.

Đây là lần cãi lộn thứ hai của hai người sau đám cưới.

Khác với hồi tết lần đó, lần này bọn họ không ai để ý đến ai, như là mười bảy mười tám tuổi yêu nhau, chơi trò chiến tranh lạnh.

Thật ra Tưởng Tịch không có giận nhiều. Tần Thành một câu cũng không nghe cô giải thích thì thôi, nhưng anh lại dùng lời nói sỉ nhục cô.

Người khác nói như vậy, cô có thể làm bộ như không nghe thấy, nhưng anh thì không được.

Cô học nghệ thuật từ nhỏ, trong xương cốt vốn có sự cao ngạo, bướng bỉnh của người làm nghệ thuật, bởi vậy cũng giận. Cô trở lại đoàn phim, sau khi chờ chân hết sưng, cho người đóng vai thế thân kia một khoản tiền, để cho cô ta đi.

Cô làm việc, nên nói nên cười vẫn như bình thường, nhìn không ra sơ hở.

Chỉ có Vương Mộng phát hiện thời gian Tưởng Tịch không quay phim thì tinh thần không tốt, luôn thất thần.

Cô ta lo lắng báo cho Lục Mạnh Nhiên, bên kia cũng đang sầu.

“Anh Lục.” Vương Mộng nhìn Nguyên Tấn Thần đang diễn cặp với Tưởng Tịch, di chuyển tới nơi khuất, thấp giọng nói: “Cảm xúc của Tưởng Tịch hai ngày nay không bình thường, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao!”

Lục Mạnh Nhiên rất ngạc nhiên Vương Mộng thần kinh thô lại nhìn ra bất thường. Anh lén nhìn ông chủ trong phòng họp đã bốc lột cấp dưới ba ngày nay, nói đỡ: “Đoán là đã cãi nhau với tổng giám đốc Tần. Cô chăm sóc cô ấy cho tốt, xảy ra tình huống gì thì liên lạc với tôi ngay lập tức.”

Vương Mộng càng nghe càng lo lắng, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tần sẽ không bỏ rơi Tưởng Tịch chứ? Anh Lục, Tưởng Tịch sẽ không bị vùi lấp chứ?”

Lục Mạnh Nhiên: “…”

Đầu óc của cô gái này không giống với người thường sao?

“Anh Lục!” Vương Mộng lo lắng gọi.

“Cô yên tâm đi.” Lục Mạnh Nhiên chịu đựng ánh mắt bắn tới của Tần Thành, kiên trì nói tốt cho tổng giám đốc Tần của bọn họ. “Giữa tổng giám đốc Tần và Tưởng Tịch có chút mâu thuẫn nhỏ, không có vấn đề gì khác. Mấy ngày nay cô chú ý nhiều đến thần thái của Tưởng Tịch.”

Cho dù Lục Mạnh Nhiên chính miệng bảo đảm nhân phẩm của Tần Thành, chuyện chiến tranh lạnh giữa Tần Thành và Tưởng Tịch trong một tuần vẫn lộ ra.

Có truyền thông chụp được ảnh của Tần Thành cùng một người phụ nữ đi vào khách sạn.

Người phụ nữ đó là con gái của thương nhân lớn nhất trong ngành ẩm thực ở thành phố Z, tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, một năm trước về nước, sau đó tiếp quản phần sản nghiệp dưới tay cha mình. Cô ta làm việc trong nửa năm ngắn ngủi đã nâng cao định mức lợi ích của công ty lên đến 3%. Hiện giờ, cô ta được vô số đàn ông trong lòng mơ ước tuyển chọn làm vợ.

Nhưng tầm mắt của cô ta rất cao, một năm trở lại đây nhìn vừa mắt không quá ba người đàn ông, Tần Thành là một trong số đó.

Cũng không biết có phải Tần Thành bất cẩn hay không. Hành tung một ngày của anh cùng với người phụ nữ kia đều bị chụp lại cả.

Báo chí miêu tả sinh động, khiến cho người ta có cảm giác Tưởng Tịch bị vứt bỏ.

Buổi sáng Vương Mộng nhìn thấy tin tức thì hơi lờ mờ, trong lòng cô ta nhớ kỹ không thể để cho Tưởng Tịch nhìn thấy, liền lén lấy đi di động và máy tính bảng.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Tưởng Tịch lại là người có tâm tư nhanh nhạy, cảm giác được ánh mắt của người trong đoàn phim nhìn cô không thích hợp, lập tức mượn máy tính bảng của thợ hoá trang tới kiểm tra.

Internet ở chỗ đoàn phim rất nhanh. Tưởng Tịch gõ tên của Tần Thành và mình vào liền hiện ra mấy chục tin tức. Trên trang web biểu hiện tin tức mới nhất, là ba bốn tấm ảnh chụp Tần Thành cùng một người phụ nữ xa lạ.

“Tưởng Tịch.” Vương Mộng luống cuống tay chân giật lấy máy tính bảng trả lại cho nguyên chủ, lo lắng bất an dùng lời giải thích của Lục Mạnh Nhiên, hoảng sợ nói: “Anh Lục gọi điện thoại lại nói tin tức là giả, chị ngàn vạn lần đừng tin những gì trên đó nói.”

Tưởng Tịch cười cười: “Em không cần lo lắng, những tin tức này…” Mấy chữ cuối cùng được nói chậm rãi, rõ ràng. “Tôi không ngại.”

Thật vất vả hạ mình đến giải thích, Tần Thành mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy một câu này thì cơn giận lại từ từ nổi lên, không thèm gõ cửa, đi thẳng ra khỏi phim trường.

Lục Mạnh Nhiên cũng nghe được, đứng tại chỗ thở dài.

Những người khác trong phim trường như có chút đăm chiêu.

Hai người chiến tranh lạnh đến giữa tháng tư còn không có gặp mặt một lần, không nói một câu. Trong khoảng thời gian này, Tưởng Tịch đều ở khách sạn, không trở về căn hộ một lần nào, khi rảnh thì xem xét kịch bản, rất chuyên nghiệp. Ngược lại trên internet, scandal của Tần Thành và cô gái họ Dương xôn xao cả nửa giới showbiz, không biết có bao nhiêu người nhìn Tưởng Tịch mà chê cười ở sau lưng.

Vương Mộng được lệnh của Lục Mạnh Nhiên, mỗi ngày không cho Tưởng Tịch xem báo giấy, xem tin tức. Nhưng nhìn thấy sự tình ngày càng dữ dội, Vương Mộng nhịn không được. Cô ta tìm lúc mà tâm trạng Tưởng Tịch nhìn không tệ, quyết định dò xét ý tứ.

“Tưởng Tịch.” Vương Mộng đắn đo. “Đạo diễn Lâm nói cho chị nghỉ một ngày, chị thấy chúng ta có thể nhân dịp này trở về công ty một chuyến không?”

“Em muốn trở về?” Tưởng Tịch gối lên cánh tay, nhìn trời. “Vậy quay xong buổi tối thì trở về đi. Ngày mai là lễ premiere* của “2033”, về sớm một ngày cũng tốt.”

(*là lễ chiếu phim ra mắt ngày đầu tiên)

“Vậy em đi báo với anh Lục nha?”

“Được! Đúng rồi, em đặt giúp chị một phòng, tốt nhất là khách sạn gần với chỗ phim premiere.”

Động tác của Vương Mộng ngừng lại. “Chị không trở về…căn hộ sao?”

Khoé miệng Tưởng Tịch mang nụ cười, giọng nói bình thường. “Trong nhà không có người ở thời gian dài, bây giờ tìm người quét dọn chỉ sợ hơi trễ. Em trước hết đặt phòng cho chị đi, dù sao chỉ ở có hai ngày là trở lại.”

Mặt Vương Mộng lộ vẻ khó xử.

Tưởng Tịch vẫn cười như cũ. Cô sao mà không biết ý nghĩ trong lòng của Vương Mộng. Nhưng mâu thuẫn của cô và Tần Thành dù sao vẫn phải là hai người bọn họ tự giải quyết. Ý tưởng của cô là tính nói cho Vương Mộng biết, sau đó thông qua miệng của những người khác truyền đến tai Tần Thành, cũng không bằng cô tự mình đem trong lòng nói cho Tần Thành nghe.

Cái người Tần Thành kia, thật ra là hy vọng bọn họ mặt đối mặt nói chuyện một lần chứ gì! Lần trước anh đến, tuy rằng cô không gặp được, nhưng có thể đoán ra suy nghĩ của anh.

Nhưng có lẽ anh thật sự tức giận, mất mặt mũi đến nói chuyện với cô. Vậy không sao, lần này cô chủ động. Trước kia anh đã chủ động nhiều lần, bây giờ bọn họ thỉnh thoảng đổi vai cũng có thể coi như là tình thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.