Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tô Giản An nghe lời vươn lưỡi, đầu lưỡi bị bỏng đỏ lên , có dấu hiệu tróc da, đau đến mức cô phải hít một ngụm khí.
Lục Bạc Ngôn cau mày đi lấy hộp trước, khi trở về Tô Giản An hít hà hai tiếng, hương thơm bạc hà của thuốc trên đầu lưỡi xoa dịu cơn đau rát, khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
"Cám ơn."
Bởi vì đầu lưỡi bị thương, giọng Tô Giản An trở nên có chút buồn cười, giọng nhẹ nhàng hơn trước, nghe vào tai cảm giác giống như một bàn tay nhỏ đang gẩy nhẹ trong tim.
Có lẽ là bởi vì đau, đôi mắt hoa đào sáng ngời không biết từ bao giờ đã đọng một tầng hơi nước, nhìn đau đến không nói ra được, thật đáng thương.
Giọng Lục Bạc Ngôn xen lẫn sự bất lực "Tô Giản An, sao cô có thể ngốc đến thế này?"
"Hiện tại mới phát hiện ra?" Tô Giản An lầm bầm mấy tiếng, có chút đắc ý nói, "Chúng ta đã kết hôn rồi , hối hận cũng không kịp nữa ~"
Lục Bạc Ngôn đặt bình xịt bạc hà trên tay cô: "Đau thì tự mình xịt vào."
"Ừ" Tô Giản An tiếc hận nhìn bát cháo "Tôi không thể ăn , anh cũng đừng lãng phí nhé. . . . ."
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi: "Bà Lục đặc biệt làm , tôi đương nhiên sẽ không lãng phí."
Trong màn đêm, đôi mắt dài và hẹp càng trở nên khó hiểu, dường như không gì có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của anh.
Tô Giản An lập tức liền chột dạ : "Bớt tự luyến đi ! Tôi mới không cố ý nấu cho anh!"
Nói xong người cũng đã trốn lên lầu .
Cái gì mà cô đói bụng, quả thật là lấy cớ mà thôi, cô là không muốn thấy Lục Bạc Ngôn đói.
Nhưng anh làm sao biết được?
Lục Bạc Ngôn thấy Tô Giản An chạy trối chết, khóe môi gợi lên nụ cười nhẹ, cầm lấy máy tính xách tay, vừa uống cháo vừa chậm rãi đọc tài liệu, xem trang cuối cùng của tài liệu bát cháo cũng đã thấy đáy, cảm giác đau đớn trong dạ dày cũng đã biến mất.
Vừa rồi truyền thuốc được vài tiếng mà cơn đau cũng không thể thuyên giảm.
Xem cưới một cô ngốc về nhà, cũng không phải chuyện gì xấu.
Lục Bạc Ngôn đi vào phòng mình cũng phải ngang qua phòng Tô Giản An , bước chân anh theo thói quen dừng lại trước cửa phòng cô, trong tay cầm nắm đấm cửa vặn vẹo, quả nhiên lại không khóa cửa.
Cô cuộn mình trên giường lớn như một con thú nhỏ, trên tay ôm một chú gấu bông lông dài, nửa bên mặt gối lên nó, nửa mặt còn lại được tắm trong ánh đèn mờ ảo, điềm tĩnh bình yên, xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Chỉ là thói quen ngủ của cô ấy thật sự không dám khen, không bao lâuđã đem chăn đá loạn xạ, đôi chân thon dài gác lên chăn bông, sáng loáng da thịt mịn màng dưới ánh đèn càng thêm mê người.
Lục Bạc Ngôn đi qua, thuần thục kéo chăn đắp cho cô.
“Tiểu quái thú” đang ngủ nghe lời hơn, ngoan ngoãn co mình vào trong chăn, mím chặt đôi môi hồng. . . . . .
Còn tiếp tục ở lại, Lục Bạc Ngôn không dám cam đoan bản thân sẽ không làm ra cái gì , anh cúi xuống hôn lên môi Tô Giản An , lập tức rời khỏi phòng cô, như thể anh chưa từng đến.
Giống như nửa tháng nay bận rộn, chỉ có thể nửa đêm trở về gặp cô rồi vội vàng rời đi.
Đêm nay thật ngắn ngủi, ít nhất Tô Giản An cảm giác như vậy .
Sau khi báo thức đổ chuông, cô vẫn nhanh chóng thức dậy, nhưng khác ở chỗ là trước đây là 7:30, hôm nay là giờ.
Tổng cộng mới ngủ được 5 tiếng, đối với Tô Giản An mà nói khẳng định là không đủ , nhưng cô vẫn nhanh chóng rửa mặt rồi xuống tầng .
Bác Từ và nhóm người làm đã bắt đầu bận rộn, thấy Tô Giản An sớm như vậy đã xuống nhà, bác Từ nghi hoặc hỏi: "Thiếu phu nhân, làm sao vậy?"
"Phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng rồi sao?"
"Đầu bếp vừa mới vào phòng bếp." Bác Từ nói, "Thiếu phu nhân đói bụng? Tôi vào dục bọn họ."
"Không phải." Tô Giản An xắn tay áo, nghĩ nghĩ mới nói, "Hôm qua tôi bị bỏng lưỡi , ăn không được, cho nên bữa sáng tôi muốn tự làm."
Bác Từ gật gật đầu, gọi đầu bếp đi ra, đem phòng bếp giao cho Tô Giản An.
Tô Giản An vẫn nấu cháo, gạo trắng cho vào nồi, đun lửa to đến khi nở bung, trứng muối cùng thịt nạc băm nhỏ, thả vào nồi, lại thêm gia vị rồi tắt bếp, lúc này mùi thơm đã tỏa ra khắp bếp.
Bảy giờ rưỡi Lục Bạc Ngôn từ trên tầng xuống, khó được dịp thấy Tô Giản An thức dậy sớm hơn anh, lập tức tới gần : "Đầu lưỡi thế nào ?"
"Không có việc gì ."
"Vươn ra tôi xem xem."
Bác Từ cùng nhóm người làm lần đầu tiên thấy Lục Bạc Ngôn và Tô Giản An thân mật như vậy, tất cả đều mang vẻ mặt hoang mang rồi lại tò mò mừng rỡ. Tô Giản An xấu hổ: "Thật sự không có việc gì . À. . . . . . Có cháo, thêm trứng muối cùng thịt bằm, dạ dày anh không tốt thì nên ăn."
Nói xong cô muốn đi múc cháo, Lục Bạc Ngôn giữ chặt cô: "Cô nghe lời một chút, vẫn muốn để tôi áp dụng thủ đoạn cưỡng chế?"
Tô Giản An ngẩn người, rụt rè hỏi: "Thủ đoạn cưỡng chế gì?"
Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, áp sát vào tai Tô Giản An hơi thở mờ ám phun lên tai cô: "Muốn hôn tiếp không?"
Tô Giản An một giây sau liền phản ứng lại, hoàn toàn nói năng lộn xộn : "Anh anh anh . . . . . Tôi, tôi thật sự không có việc gì ! Không tin anh xem ——"
Cô nghe lời vươn đầu lưỡi.
Lục Bạc Ngôn nhìn nhìn, hơi nhíu mày: "Vẫn không thể ăn được?"
"Tôi có thể đổi phương pháp ăn ."
Tô Giản An xoay người chạy, không biết đang đi tìm cái gì.
Bác Từ cùng nhóm người mím môi, cảm giác đã có động lực làm việc —— họ nhìn ra được, Tô Giản An cùng Lục Bạc Ngôn đã không còn giống như lúc mới kết hôn, hiện tại giữa bọn họ ít nhất cũng cảm nhận được chút gì đó gọi là “tình cảm”. Về phần tương tác vừa rồi giữa hai người có bao nhiêu thân mật. . . . . . cũng không cần nói.
Lục Bạc Ngôn ngồi xuống đọc báo kinh tế và tài chính, Tô Giản An quay lại mang theo cốc giấy dùng một lần cùng ống hút, cô múc bát cháo rồi đưa cho anh: "Giúp tôi thử xem còn nóng không..”
Anh nếm thử với sự hợp tác hiếm có: "Vừa vặn."
Tô Giản An vô cùng vui vẻ bỏ cháo vào cốc rồi cắm ống hút,: "Tôi phải vội đi làm, đi trước ."
Lục Bạc Ngôn cũng không ngăn cản cô, cho đến khi cô lái xe rời đi bác Từ mới đi đến bên cạnh Lục Bạc Ngôn: "Cháo sáng nay là do thiếu phu nhân nấu ."
"Tôi biết."
Ăn một ngụm Lục Bạc Ngôn đã biết, đó là hương vị mà Tô Giản An làm ra, cùng đầu bếp nấu hoàn toàn khác nhau.
Bác Từ cười cười: "Thiếu gia, tôi lắm miệng hỏi một câu, mọi chuyện đã xử lý tốt chưa? Nếu thời gian dài hơn, Thiếu phu nhân hỏi cậu bận cái gì, tôi phải giải thích thế nào?"
Lục Bạc Ngôn khép tờ báo lại: "Cô ấy sẽ không hỏi cái này."
Anh không phải không hiểu Tô Giản An, trước mắt đối với anh, thứ duy nhất cô cảm thấy hứng thú chỉ sợ cũng chỉ là tin đồn giữa anh và Hàn Nhược Hi mà thôi .
Bác Từ nghĩ nghĩ: "Trong khoảng thời gian này, Thiếu phu nhân quả thật không hỏi. . . . . ."
Đúng như dự kến, Lục Bạc Ngôn cười cười: "Chuyện đã xử lý tốt , thường xuyên kiểm tra đồ đạc ở nhà đừng để cô ấy phát hiện ra."
"Cậu yên tâm, chuyện trong nhà tôi sẽ xử lý thỏa đáng." Vẻ mặt bác Từ trở nên nghiêm túc.
Thời trẻ Bác Từ đã làm gì, Lục Bạc Ngôn rõ ràng, nhưng anh đương nhiên yên tâm về năng lực làm việc của bác Từ, trước khi đi làm, anh còn giao nhiệm vụ cho ông rồi mới rời đi.
Bên kia, Tô Giản An đã đến cụ cảnh sát, cô uống cháo mang trên đường, cảm giác không có tinh thần, liền dừng xe mua một ly cà phê rồi mới tiến văn phòng.
"Chậc chậc, Giản An, hiếm khi thấy cô có đôi mắt gấu trúng nha." Một đồng nghiệp tên Tiểu ảnh nháy mắt với Tô Giản An, hạ giọng nói, "Tình cảm của cô và Lục tổng tài quả thật khăng khít ~"
Mặt Tô Giản An đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Bình thường ở văn phòng , Tô Giản An nổi tiếng là người bình tĩnh phản ứng nhanh, nhưng hôm nay cô lại nói không nên lời, Tiểu Ảnh cười ha ha, giống như có năm trăm vạn từ trên trời rơi xuống vậy.
Tô Giản An không nói gì , lặng lẽ bưng cà phê nhìn tư liệu .
Vừa đó đã tới giữa trưa, Tiểu Ảnh qua tìm Tô Giản An cùng Giang Thiếu Khải cùng đi căn tin ăn cơm.
Tô Giản An nhớ tới đầu lưỡi bị thương đang băn khoăn, đúng lúc này, phía ngoài đột nhiên náo loạn, Tiểu Ảnh cũng sửng sốt "Oa" một tiếng: "Đây là vị quản gia trong lời đồn?"
"Làm sao vậy?"
Tô Giản An nhìn qua, cũng sửng sốt ——
Bác Từ không biết đến từ lúc nào, trên người mặt tây trang chỉnh tề, cầm gậy gỗ chế tác tinh xảo, trên đầu đội mũ đen. Tuy khuôn mặt đã có tuổi, nhưng ánh mắt cũng không đục ngầu giống người già bình thường, ngược lại còn sáng ngời, mọi động tác cử chỉ đều vô cùng tao nhã.
Phía sau ông là một người làm trong bộ đồng phục.
"Thiếu phu nhân." Bác Từ đi vào văn phòng tổ pháp y, mỉm cười tháo mũ rồi cầm trên tay, cho người phía sau một ánh mắt, kia hiểu ý, đem đồ mang tới đặt trên bàn cho Tô Giản An.
Tô Giản An khó hiểu.
"Thiếu gia dặn dò ." Bác Từ nói, "Không phải đầu lưỡi cô bị thương sao? Thiếu gia cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho cô, bảo tôi mang qua đây."
Tô Giản An ngẩn người, tim như được quét mật, cười cười: "Cám ơn."
"Đây đều là chuyện tôi nên làm ." Bác Từ cười cáo từ, mang theo người hầu rời đi.
Tô Giản An nhìn những đồ ông mang đến, đều có thể hút , canh sườn mùi thơm ngào ngạt, xương đã được bỏ hết, thịt mềm nhừ như tan trong miệng, cũng nhìn ra được tâm ý của phòng bếp.
"Chậc chậc! Thật tốt nha!" Tiểu Ảnh cảm thán nói, "Tốt lắm, Giản An đã muốn có cơm trưa tình yêu, Giang đại thiếu gia, chúng ta đi nhà ăn đi."
Trước khi ra khỏi văn phòng , Giang Thiếu Khải quay đầu: "Cô nói vì muốn cha cô tin hai người thực sự yêu thương nhau, có đôi khi Lục Bạc Ngôn chỉ là gặp dịp thì chơi?"
Anh thần bí cười lắc đầu: "Giản An, thật sự không giống. Cho dù tôi là loại cao thủ lừa tình tán gái, cũng không đến mức hành động chu đáo như vậy."
"Anh muốn nói cái gì?" Tô Giản An hỏi.
"Cô biết tôi muốn nói gì mà." Giang Thiếu Khải cười cười, "Cô vẫn nên sớm tìm hiểu xem tâm ý của đối phương là gì thì tốt hơn. Hay là . . . . . cô cũng lưu luyến?"
Tô Giản An rõ ràng ngẩn người.
Giang Thiếu Khải nháy mắt hiểu được —— Tô Giản An đã rung động, cho dù cô có một người đã thích nhiều năm, cô cũng không thể tránh khỏi rung động đối với Lục Bạc Ngôn.