Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 118



Chương 118: Tôi có chứng cứ

Trần Duy Khánh hoàng rồi, sắc mặt tái nhợt, lưng ướt đẫm mồ hôi, một người đàn ông đứng trên sân khấu, cơ thể run như cầy sấy.

Anh ta không thể không hiểu lời Ngô Giai Như nói được, bây giờ đã có rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi, nhưng anh ta không thể nhận được. Nếu như thật sự nhận rồi, ở trong cuộc thi lớn thế này mà đạo nhái, e rằng cả đời này đều khó có thể trở mình được.

Nghĩ như vậy, Trần Duy Khánh nắm chặt tay, đột nhiên bước lên phía trước, chất vấn Ngô Giai Như: “Cô Ngô, cô quả thật có danh tiếng rất lớn trong giới, nhưng nhà thiết kế nhỏ như chúng tôi không thể so được với cô, nhưng cho dù danh tiếng của cô có lớn thế nào, cũng không thể vụ oan giá họa được chứ? Dội gáo nước bẩn lên người tôi”

Bạch Hoài An nhìn anh ta cuối cùng không chịu nổi nữa, nhướng mày, đứng một bên nghe xem anh ta giải thích thế nào.

Ngô Giai Như thấy anh ta nói như vậy, cười với anh ta: “Vừa rồi hình như tôi không nói gì anh cả mà, rõ ràng tôi đang khen anh mà”

“Khen tôi? Ha ha.”

Trần Duy Khánh cười nhạo hai tiếng: “Tôi không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu cô đang nói gì chứ? Cô không phải đang nói tôi ăn cắp ý tưởng sao? Nếu như cô đã nói tôi ăn cắp ý tưởng thì mời cô lấy chứng cứ ra đây”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt các giám khảo và người xem đều tập trung trên người Ngô Giai Như.

Quả thật, loại chuyện ăn cắp này đối với các nhà thiết kế mà nói, thật sự là một đòn trí mạng. Ngô Giai Như ám chỉ Trần Duy Khánh đạo nhái, nếu như không có chứng cứ, thì ai cũng không dám dễ dàng dịnh tội như vậy.

Ngô Giai Như nghe thấy vậy, nhìn về phía Bạch Hoài An, khẽ cười với cô.

Bạch Hoài An cười lại cô ta một cái, tiến lên trước một bước: “Muốn chứng cứ, tôi có mời mọi người nhìn những thứ này” .

Cô nói xong, Trần Thanh Minh lập tức để người mẫu mặc trang phục tiến lên, năm bộ thiết kế trước đó của Bạch Hoài An cũng được chiếu lên màn hình lớn.

Sau khi người mẫu lên sân khấu, mọi người đều xôn xao.

Trang phục trên người bọn họ gần như giống hệt với năm bộ trang phục mà Trần Duy Khánh vừa mới trình diễn trước đó. Không, nói chính xác, không phải giống y hệt.

Trang phục trình diễn của Bạch Hoài An, vừa nhìn đã thấy vô cùng tinh xảo, chỗ nào cũng đều tinh tế từng chi tiết một, rất rõ ràng là từ từ làm ra, vô cùng xinh đẹp.

“Nhà thiết kế Trần, người mẫu của anh cùng lên sân khấu đi”

Bạch Hoài An nói xong câu này, Trần Duy Khánh trở lên căng thẳng.

Anh ta không thể để người mẫu lên sân khấu, năm bộ trang phục đó của anh ta, mặc dù tạo hình kiểu dáng giống với trang phục trình diễn bây giờ của Bạch Hoài An, nhưng nếu đứng cùng một chỗ so sánh với nhau, có thể nhìn rõ sự khác biệt.

Trang phục dùng nửa ngày một đêm làm ra, sao có thể so với trang phục từ từ làm ra chứ.

“Lúc trước khi xem trình diễn, tôi cảm thấy trang phục mà nhà thiết kế số 39 trình diễn có một số chỗ không được ổn thỏa” Một nhà thiết kế trong đó không khỏi cảm thán.

Những chỗ không được ổn thỏa đó, sau khi nhìn bản vẽ thiết kế còn có trang phục trình diễn của Bạch Hoài An, nó đột nhiên trở lên rõ ràng.

Bạch Hoài An cười với ống kính: “Bởi vì những trang phục này đều là do tôi thiết kế”

“Cái gì?”

Giám khảo và khán giả đều ngẩn ra: “Cô nói những trang phục này đều là do cô thiết kế? Vậy trang phục mà cô vừa trình diễn…”.

Bạch Hoài An cúi đầu cong khóe môi: “Trước khi tham gia thi đấu, vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đã chuẩn bị hai bộ. Trang phục tôi vừa trình diễn là trang phục dùng để phòng bị, chỉ là tôi thật sự không ngờ lại được dùng”

Tinh thần của cô có chút thê lương: “Bản thiết kế mà tôi vất vả nghĩ ra lại biến thành của người, càng khiến tôi đau buồn hơn chính là nhà thiết kế Trần lại trình bày ngay trước tôi. Nếu như tôi không chuẩn bị trước, e rằng tôi sẽ không có duyên với cuộc thi lần này rồi”.

Tướng mạo của Bạch Hoài An vô cùng chiếm ưu thế, cô cúi đầu, khóe mắt hoa đào đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn ngào, người đẹp rơi lệ là đáng thương nhất.

Khán giả vô cùng đồng tình với trải nghiệm của cô, ánh mắt nhìn về phía Trần Duy Khánh có chút tức giận.

“Trần Duy Khánh, anh còn có cái gì để nói không?” Sắc mặt giám khảo tối sầm lại, tức giận hỏi.

Trần Duy Khánh hoảng loạn, lúc này mới từ trong sững sờ phản ứng lại, chỉ vào Bạch Hoài An: “Lừa người, cô ta ăn nói linh tinh. Đây sao có thể là thiết kế của cô ta được? Bạch Hoài An, tôi chưa từng nghe qua người này bao giờ, ai biết cô ta chui ra từ chỗ nào chứ”.

Anh ta oan ức nhìn về phía Trần Duy Khánh: Đây rõ ràng là thiết kế mà tôi đã vất vả một tháng mới làm ra. Vì thiết kế này, tôi còn đặc biệt đi đến các dân tộc khác nhau, tìm hiểm về các thủ công về trang phục của bọn họ, còn có các vật thể đặc biệt. Đây đều là do tôi thu thập được, sau đó dung hợp tất cả lại mới ra ý tưởng của tôi. Tôi làm nhiều như vậy, cố gắng như vậy, sao có thể để một cô gái rơi nước mắt mà cướp lấy toàn bộ được chứ? Điều này không công bằng với tôi.”

Các giám khảo cau mày, bàn bạc với nhau mấy câu, đều không thể nào quyết định được, vấn đề là bọn họ đều không có cách lấy ra chứng cứ xác thực, chứng minh bản thiết kế là của mình, bọn họ cũng không thể tùy ý kết luận được.

Dù sao nếu như một nhà thiết kế bị dính vào đạo nhái, thì cả đời này có thể sẽ bị hủy hoại, không thể lăn lộn trong giới nữa.

Bạch Hoài An cười nhạo trong lòng, người này thật sự biết ăn nói mà, có điều anh ta nói dối lớn như vậy, đối với cô lại là một cơ hội rất tốt.

“Nói như vậy, anh đối với năm bộ trang phục này đều rõ như lòng bàn tay sao?” Bạch Hoài An hỏi ngược lại.

Trần Duy Khánh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi, là thiết kế mà tôi đích thân làm ra, làm từng chút một, sao có thể không biết rõ được chứ?”

Trong lòng anh ta vô cùng đắc ý, sau khi anh ta lấy được bản thiết kế, vì sợ vị lộ, tất nhiên đã nghiên cứu một hồi rồi.

Có điều khiến Trần Duy Khánh có chút lo lắng chính là, Bạch Hoài An hình như thật sự là nhà thiết kế của năm bộ trang phục này, chắc là cô ta bị ai đó tính kế, nên bản thiết kế mới bị lộ ra ngoài.

Có điều nếu như đã rơi vào tay anh ta, vậy bản thiết kế này chỉ có thể là của anh ta thôi.

“Vậy tôi hỏi anh, chất liệu của bộ trang phục này là gì?”

Bạch Hoài An kéo một người mẫu đến, chỉ vào trang phục trên người cô tá hỏi.

Trong lòng Trần Duy Khánh thở phào, đắc ý cười: “Gầm đồng, một loại vải đặc biệt của dân tộc Đồng”

Bạch Hoài An cong mắt: “Xem ra anh làm rất công phu”

Vẻ mặt Trần Duy Khánh không vui: “Cô gái, tôi khuyên cô nói chuyện thì phải suy nghĩ cho cẩn thận. Đây chính là thiết kế của tôi, tất nhiên tôi vô cùng hiểu biết. Cô còn nói như vậy nữa, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đấy”

Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, oai phong lẫm liệt, lúc nào cũng cường điệu bản thiết kế này là của anh ta.

Bạch Hoài An xua tay: “Không vội, chỉ cần có chút hiểu biết, đều biết loại gấm đồng này, tôi còn chưa hỏi xong đâu, đợi hỏi cho rõ ràng, ai kiện ai còn chưa biết đâu”

Biểu cảm của cô vô cùng tự tin, đôi mắt hoa đào sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng Trần Duy Khánh lại cảm thấy ớn lạnh, Bạch Hoài An này, còn có chiêu gì nữa?

“Hoa văn này đại diện cho cái gì?” Bạch Hoài An lại hỏi.

Ánh mắt Trần Duy Khánh khinh thường: “Hoa văn vật tổ của tộc Đồng Nguyệt Lương Hoa”“

“Vậy tại sao hoa văn tròn này lại xuất hiện trên cổ tay áo?”.

Trần Duy Khánh tiếp tục trả lời: “Bởi vì con gái tộc Đồng thích thêu những hoa văn nhỏ trên cổ tay áo, những hoa văn rồng phượng này, còn có hoa văn hoa cỏ, mây nước đều là hoa văn trang trí đặc biệt của bọn họ”

“Hóa ra là như vậy sao?”

Bạch Hoài An hiểu ra gật đầu: “Còn nữa.”

Bây giờ Trần Duy Khánh đã hoàn toàn thả lỏng rồi, tinh thần có chút không kiên nhẫn, nhìn Bạch Hoài An, cau mày: “Cô Bạch, cô đã xong chưa?

Tiết mục có thời gian theo yêu cầu, chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, cô đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa”

Anh ta nói xong, đánh giá Bạch Hoài An từ trên xuống dưới, trên mặt có sự khinh thường.

Ở nơi làm việc, một cô gái xinh đẹp thường nhận được đối đãi tương đối tốt, đồng thời cũng có rất nhiều hiểu nhầm và dị nghị.

Giống như bây giờ, Trần Duy Khánh nghe các câu hỏi nhỏ nhặt của Bạch Hoài An, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Hoài An, đã nhận định, những bản thiết kế này có thể không phải là của cô ta, có lẽ cô ta cũng nhờ người khác hạ bút, mạo danh thiết kế của mình mà thôi.

“Cô Bạch, tôi biết, cuộc thi sau đó, chỉ có ba người chúng ta, cô sẽ có áp lực. Nhưng cô cũng không thể dùng cách này để vu oan cho tôi, muốn đá tôi ra khỏi cuộc thi, nâng cao cơ hội chiến thắng của mình được. Một khi chuyện này bị vạch trần ra, e rằng sẽ khiến cô chịu phải ảnh hưởng rất lớn. Đừng để đến lúc, còn chưa có danh tiếng gì, thì đã bị cho ra ngoài rồi”

Lời nói này không hề có chút che giấu nào, những lời này truyền qua micro, cả khán đài nào động, ánh nhìn mọi người nhìn Bạch Hoài An cũng có mấy phần đánh giá.

Những lời nói của Trần Duy Khánh hình như cũng có đạo lý, nói như vậy cũng rất đúng.

Trần Thanh Minh nghe thấy vậy, trên mặt tràn đầy tức giận, đỏ bừng bừng: “Tên khốn nạn này, anh ta chính là đang ăn nói lung tung. Hoài An cần phải làm loại chuyện này sao? Đây rõ ràng là thiết kế của cô ấy mà. Tên Trần Duy Khánh này, vậy mà lại đảo ngược trắng đen, anh ta dựa vào cái gì mà tự tin như vậy chứ?

Hoắc Tùng Quân nhìn lên sân khấu, ánh mắt âm hiểm, mu bàn tay tràn đầy gân xanh.

Ánh mắt của tên Trần Duy Khánh này, thật sự khiến anh muốn móc mắt của tên này ra.

Bầu không khí của mấy người đưới khán đài có chút không được rồi, nhưng Bạch Hoài An vẫn bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên cười: “Đừng có nói những lời không có tác dụng đó nữa, nhìn xem hoa văn này là cái gì trước đã”

Cô nói rồi ra hiệu cho người mẫu quay lưng, chỉ vào một ống quần.

Ở đó có rất nhiều hoa văn vướng vào nhau, vừa nhìn không thể phân biệt được, giống như một thể vậy.

Hoa văn mà Bạch Hoài An chỉ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ thấy nó có vẻ hòa quyện thành nhiều khối hình.

Trần Duy Khánh đột nhiên khựng lại.

Lúc trước khi anh ta nghiên cứu, tất nhiên đã chú ý đến hoa văn này, nhưng hoa văn dày đặc đan xen vào nhau như vậy, anh ta đã tra rất nhiều tư liệu, đều không tìm thấy hoa văn giống như vậy.

Cho nên anh ta đoán, có thể là nhà thiết kế bởi vì đẹp, nên đặc biệt vẽ ra, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.

Bây giờ sau khi bị Bạch Hoài An chỉ ra, tim anh ta đột nhiên đập nhanh, hoảng loạn không thôi.

Bị Bạch Hoài An chỉ như vậy, Trần Duy Khánh mới phát hiện, thật ra đây không phải là một khối hoa văn, mà là do từng hoa văn nhỏ hợp lại mà thành.

Vì được nhà thiết kế lồng ghép một cách khéo léo, trông giống như một thể vậy.

Nhưng Trần Duy Khánh lại không hề nghiên cứu về cái này, lần này xong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.