Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 129



Chương 129: Báo ứng

Cô ta nói xong, ngón tay chậm rãi lướt qua vết sẹo trên mặt, vẻ mặt có chút âm u.

An Bích Hà sợ hãi co rút người lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một người.

Lưu Lệ Viên.

An Bích Hà nhớ lại, lúc trước bởi vì trong bữa tiệc, Lưu Lệ Viễn cướp mất sự chú ý của cô ta, nên cô ta tức giận, để người đóng giả làm xã hội đen, cắt mặt Lưu Lệ Viện.

Chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, đối với loại nhân vật nhỏ bé này, cô chưa bao giờ nhớ đến, vẫn là âm tần lúc trước của Lâm Kỳ truyền ra.

An Bích Hà nghe thấy âm tần này, mới nhớ lại chuyện này.

Từ sau khi gương mặt Lưu Lệ Viện bị hủy, cô ta dường như không hề tham gia bữa tiệc nào, cũng không có lộ mặt trước mặt mọi người, nghe nói đến cả chồng sắp cưới cũng hủy hôn chạy rồi.

Lúc trước An Bích Hà còn cười đùa với người khác, nói Lưu Lệ Viên là một phụ nữ già không gả được ra ngoài.

Bây giờ Lưu Lệ Viện vào lúc này, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, An Bích Hà chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân.

Chính là cô ta nghe được ghi âm, tìm mình để trả thù.

Cửa phòng bệnh bị đóng lại, An Bích Hà ở phòng vip, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, xung quanh cũng yên tĩnh, không có ai, nhưng loại ưu điểm này vào lúc này đều trở thành nhược điểm.

Cơ thể An Bích Hà yếu ớt, không thể làm gì được, nếu Lưu Lệ Viễn thật sự muốn làm gì cô ta, ai cũng không thể giúp cô ta được.

“Cô… cô đừng qua đây” An Bích Hà sợ hãi co rúm về phía sau, đồng tử gần như nhỏ thành mũi kim.

Khóe miệng Lưu Lệ Viện nhếch lên, nở nụ cười.

Nếu như không có vết sẹo, thì nụ cười sẽ vô cùng tươi tắn xinh đẹp, nhưng cô ta vừa cười, vết sẹo cũng chuyển động theo, nhìn vô cùng đáng sợ.

An Bích Hà sợ đến nỗi co rút.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu”.

Lưu Lệ Viên nhìn ánh mắt sợ hãi của An Bích Hà, thu lại nụ cười: “Có phải cô cảm thấy bây giờ tôi rất xấu đúng không?”

An Bích Hà ngẩn ra, nhưng cô ta không phải là ngốc, tất nhiên sẽ không nói ra sự thật vào lúc này, vội vàng lắc đầu: “Không xấu, không xấu”

“Không xấu thì sao cô không rạch mặt mình một đao” Lưu Lệ Viện hung hăng trừng An Bích Hà.

Vẻ mặt An Bích Hà khựng lại, sao người này lại không ra bài như bình thường chứ.

Gia thế nhà họ Lưu không bằng nhà họ An, lúc trước Lưu Lệ Viện vẫn luôn rất cung kính với An Bích Hà, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Lệ Viện có thái độ như vậy với mình, trong lòng An Bích Hà có chút không vui.

“Lẽ nào cô muốn tôi nói cô xấu sao?” An Bích Hà mỉa mai lại.

Lưu Lệ Viện cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, hình như sau khi cô tỉnh lại chưa soi gương đúng không? Cô đã nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô chưa, cô xấu hơn tôi nhìn đấy”

“Cái gì?” An Bích Hà nghe Lưu Lệ Viện nói như vậy, trực tiếp ngẩn ra, ánh mắt vội vàng tìm trong phòng bệnh một vòng, nhưng không hề tìm thấy gương.

Lưu Lệ Viên thấy dáng vẻ gấp gáp của cô ta, bình tĩnh ngồi xuống ghế: “Mẹ cô thật tốt với cô, sợ đả kích đến cô, đến cả gương cũng đều dọn đi hết” .

Lưu Lệ Viện nói xong, hất cằm lên với An Bích Hà: “Không phải ở đây còn có cửa sổ sao?”

An Bích Hà nghe thấy vậy, giống như bị điên vậy, bò xuống giường, lao đến trước cửa sổ.

Cửa sổ được lau sạch sẽ, vô cùng sáng cũng phản chiếu được hình dạng bây giờ của An Bích Hà.

Cả người gầy gò, không có một chút thịt nào, áo bệnh nhân mặc trên người rộng thênh thang, cửa sổ không thể soi rõ được như gương, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt của cô ta rất kém, miệng khô khốc, trên mặt vẫn còn dấu tay, trông rất thảm hại.

Còn có tóc, sau khi tháo tóc giả ra, trong tóc càng mỏng hơn, đặc biệt khó nhìn.

An Bích Hà sụp đổ gào lên một tiếng, ôm mặt ngồi xuống đất: “Sao lại thế này? Sao tôi lại biến thành thế này?”

Rõ ràng không lâu trước đây, cô còn không phải là dáng vẻ như thế này, tại sao, chuyện gì xảy ra vậy?

Lưu Lệ Viên nhìn dáng vẻ nhếch nhác sụp đổ của An Bích Hà, khóe miệng nhếch lên, mối thù bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng trả được rồi, trong lòng vô cùng vui sướng.

“Để tôi nói cho cô biết tại sao nhé”.

An Bích Hà nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn qua: “Cô?”

“Cô trở thành như vậy, đều là do tôi làm đấy”.

Mắt Lưu Lệ Viên rất đen, tràn đầy ác ý nhìn An Bích Hà: “Cơm mà Chung Khánh Ngọc đưa cho cô, cô đều ăn sạch sẽ đúng không?”

An Bích Hà nghe thấy vậy, mắt đột nhiên trừng lớn.

Cơm, quả nhiên là cơm Chung Khách Ngọc đưa cho vấn đề.

“Không đúng. Cô nói linh tinh, rõ ràng tôi đã bảo mẹ tôi kiểm tra rồi, cơm mà Chung Khách Ngọc đưa không hề có vấn đề gì” An Bích Hà lớn tiếng nói, phản bác lại lời của Lưu Lệ Viên.

Lưu Lệ Viện cười: “Tất nhiên cơm sẽ không có vấn đề gì rồi, nhưng cô có biết thức ăn cũng tương sinh tương khắc với nhau không? Thức ăn đều là đồ bổ, nhưng đổ bồ phối với đồ bổ, thì sẽ biến thành thứ đồ hại người đấy”

An Bích Hà nghe thấy vậy, trong đầu rối rắm, trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

An Bích Hà mơ hồ biết được cái gì đó, nhưng vẫn không hiểu được. “Đồ bổ gì, đồ hại gì, cô đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Lưu Lệ Viện đứng lên, chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo mình: “Nhà hàng mà Chung Khách Ngọc mang cơm đến cho cô là của nhà họ Lưu chúng tôi, thực phẩm đều là đồ tươi ngon nhất, an toàn không có hại, nhưng cô không nhận ra, thức ăn mà cô ta mang cho cô, món chính hàng ngày đều là một loại nguyên liệu sao?”

An Bích Hà cố gắng nhớ lại, hình như đúng là như vậy.

Ngày thứ nhất, thức ăn mà Chung Khách Ngọc mang đến đều là tôm, các món tôm khác nhau.

Lần cuối cùng cô ăn, hình như là thịt thỏ, tất cả các món ăn đều có thịt thỏ.

“Vậy thì làm sao, những món ăn này hầu như tôi đã nhìn qua hết rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì” An Bích Hà khó hiểu, nói ra những lời này, mắt nhìn chằm chằm Lưu Lệ Viên.

Lưu Lệ Viện cười: “Các món ăn đều không có vấn đề gì, cô nghĩ về cách sắp xếp đi. Trước khi Chung Khách Ngọc mang thức ăn đến, có phải sẽ hỏi cô bữa ăn trước cô ăn cái gì đúng không? Đây chính là vấn đề”

An Bích Hà ngồi trên đất, mắt có chút ngẩn ra.

Lưu Lệ Viên thấy cuối cùng cô ta cũng nhận ra, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cô ra, giày cao gót phát ra tiếng lộp cộp, giống như gõ vào trái tim An Bích Hà vậy.

“Tục ngữ có câu, thuốc và thức ăn đều có cùng nguồn gốc, thuốc bổ không bằng thức ăn bổ, thức ăn bổ cũng phải có hiểu biết. Có một số thức ăn không thể ăn cùng nhau. Ví dụ như ngày đầu tiên, Chung Khách Ngọc nghe thấy cô ăn một số lượng hoa quả lớn, cho nên mang tìm đến, cô ăn nhiều tôm như vậy, kết hợp với vitamin C, hiệu quả còn độc hơn thạch tín”

Lưu Lệ Viên nói xong, còn cười ha ha hai tiếng, nhưng tiếng cười đó lọt vào trong tại An Bích Hà lại giống như tiếng của ác quỷ vậy.

Cô ta vừa ăn cháo, bây giờ nghe thấy vậy, trong dạ dày đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ôm ngực, làm ra động tác nôn ọe, nhưng không biết tại sao lại không thể nôn ra được cái gì, nôn đến nỗi sắc mặt tím ngắt.

Lưu Lệ Viện ghê tởm tránh xa khỏi cô ta, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của An Bích Hà, trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Nghe nói cô vẫn luôn hận vì rụng tóc nhiều, cô biết vì sao không? Thịt thỏ ăn cùng cần tây tất nhiên sẽ bị rụng tóc rồi, bởi vì lúc trước cô ăn quá nhiều đồ ăn tương sinh tương khắc, cho nên tóc cô còn rụng nhanh hơn so với tôi tưởng tượng nhiều”

Lưu Lệ Viện chế nhạo nhìn đỉnh đầu An Bích Hà: “Cô có biết, khi tháo tóc giả ra, cô rất giống Cầu Thiên Chỉ (nhân vật trong Thần Điêu đại hiệp) không?”

An Bích Hà hét lên, ôm đầu mình, vẻ mặt điên cuồng, như thể chịu kích thích quá lớn vậy.

Nhưng vẫn còn chưa xong, Lưu Lệ Viên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt càng thêm âm hiểm: “Có điều nhưng thứ này chỉ để tích tụ độc tố ở trong cơ thể cô mà thôi, bởi vì thời gian ngắn, không thể gây ra bất kỳ tổn hại thiết yếu gì cho cơ thể cô, cho nên, tôi bảo Chung Khách Ngọc cho ít thuốc vào trong thức ăn của cô. Lúc đó, cô vẫn vô cùng tin tưởng Chung Khách Ngọc, không hề do dự ăn sạch”

An Bích Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Lệ Viên, vẻ mặt hung dữ bò về phía cô ta mấy bước: “Cái gì, thuốc gì?”

“Cũng không phải là thuốc gì ghê gớm”

Lưu Lê Viên cúi đầu đánh móng tay của mình: “Chính là thuốc khiến cô không thể có con, nói cách khác, An Bích Hà, cả đời này cô đều không thể sinh con được nữa”

Câu này vừa nói ra, An Bích Hà tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất, giống như một đống bùn nhão, cho dù thế nào cũng không thể bò lên được.

Không thể sinh được, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy chứ?

“Cô hủy hoại cuộc đời tôi, hủy hoại hôn ước của tôi, tôi khiến cô không sinh được con. Ác giả ác báo, không phải rất công bằng sao? Không phải cô rất thích Hoắc Tùng Quân sao? Bây giờ cô không thể sinh đẻ được nữa, cô nói xem nhà họ Hoắc sẽ cần một người con dâu không thể sinh đỏ sao?”

Vẻ mặt An Bích Hà gớm ghiếc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoa, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như muốn xé xác Lưu Lệ Viễn ra vậy.

Một lúc lâu sau, An Bích Hà mới buông ngón tay ra, gần như trườn người cả người qua, bắt lấy chân Lưu Lệ Viên, cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi không nên làm vậy với cô, bây giờ tôi đã nhận phải báo ứng rồi. Cầu xin cô, đừng nói chuyện này ra ngoài, cầu xin cô”.

An Bích Hà đang cầu xin người khác, tràn đầy ti tiện, không có một chút kiêu ngạo nào giống như lúc trước.

Lưu Lệ Viện hất tay cô ta ra, vẻ mặt lãnh đạm: “Xin lỗi, tin tức đã được truyền ra ngoài rồi. Đây là họa do cô tự mình gieo xuống, bây giờ kết quả rồi, cho dù khổ đến mấy, cô cũng phải chịu cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.