Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 134



Chương 134: Tiệc mừng

Lâm Bách Châu nhìn bộ dạng Hoắc Tùng Quân với sắc mặt đen thui, khóe miệng anh ta nhếch nhếch lên, trong lòng xùy cười một tiếng.

Đừng tưởng rằng không thông báo cho anh ta thì anh ta sẽ không cách nào tới đây.

Lâm Bách Vĩ chính là anh trai ruột của anh ta đó, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể biết anh ta muốn đi đâu rồi, hơn nữa còn đi theo tới đây luôn.

Quan hệ của Bạch Hoài An với Lâm Bách Châu là thân thiết nhất trong đám người này, sau khi nhìn thấy anh ta, cô vui mừng bắt chuyện với anh ta: “Lâm Bách Châu, Hoắc Tùng Quân nói hôm nay anh có công việc phải làm, em còn lo rằng anh sẽ không đến nữa đó.”

Nụ cười của Lâm Bách Châu cứng ngắc một chút, anh ta quay đầu khó hiểu mà trừng mắt liếc nhìn Hoắc Tùng Quân một cái.

Tên nhóc chó má này căn bản là không có thông báo cho anh ta, thế mà lại lừa gạt Hoài An.

Anh ta nghĩ cứ nói chuyện này cho Bạch Hoài An biết, nhưng nghĩ đây là tiệc mừng của cô, nhìn nụ cười nở rộ trên mặt cô, cuối cùng Lâm Bách Châu vẫn là không nói ra.

Lúc Hoắc Tùng Quân nghe Bạch Hoài An nói chuyện, tim anh vẫn còn hơi nhấc lên một chút, có chút khẩn trương, sợ rằng Lâm Bách Châu sẽ nói ra cái gì đó bất lợi với anh, cũng may là anh ta cũng không nói gì hết, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Bách Vĩ đứng ở một bên, Bạch Hoài An nhìn thấy anh ta còn có chút lúng túng.

Lần trước lúc cô đến tiệc rượu của bố Lâm, là giả làm bạn gái của Lâm Bách Châu đi qua bên đó, bây giờ chưa qua được bao lâu, thân phận đã biến thành bạn gái của người bạn thân nhất của anh ta Hoắc Tùng Quân.

Nếu người khác không hiểu rõ, còn tưởng rằng cô là cô gái tôi nữa đó.

“Cái đó, anh Lâm, tôi…” Cô lên tiếng muốn giải thích một câu.

Lâm Bách Vĩ nở nụ cười một chút, tuy thoạt nhìn anh ta cũng khá tùy tiện, nhưng trên thực tế là một người có tình thương rất cao, là một người rất cẩn thận, trong nháy mắt đã biết cô muốn nói cái gì rồi.

Anh ta nói thẳng: “Hoài An, cô không cần phải cố ý xin lỗi, trên thực tế, cả nhà chúng tôi ở bữa tiệc hôm đó là đã biết cô không phải là bạn gái của Lâm Bách Châu rồi.”

Lúc này sắc mặt Bạch Hoài An mới hơi buông lỏng xuống: “Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh sẽ hiểu lầm nữa. Anh Lâm, hôm nay anh nhất định phải vui chơi thỏa thích.”

Châu Hữu Thiên nghe thấy bọn họ nói chuyện ở một bên thì đã sốt ruột đến mức mở hết các phần cơm rực rỡ đủ loại ở trên bàn.

“Còn nói cái gì nữa chứ, sau bữa sáng tôi còn chưa ăn cái gì nữa đâu đó, đều đói đến mức ngực dán vào lưng rồi luôn. Anh ta là bác sĩ tâm lý, hôm nay không ít bệnh nhân tới đây, vẫn luôn bận rộn, bây giờ mới rãnh rỗi, anh ta đã đói bụng từ lâu rồi.

Mọi người nhìn bộ dạng gấp rút la hét của anh ta, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều bật cười.

Bạch Hoài An cúi đầu nhìn nhìn điện thoại di động, cô nói với Hoắc Tùng Quân: “Mọi người ăn trước đi, Minh Nguyệt tới rồi, tôi đi xuống đón cô ấy đây.”

Hoắc Tùng Quân đứng dậy: “Anh đi cùng em”

“Không cần không cần đâu.”

Bạch Hoài An kéo anh ngồi xuống: “Em là chủ của bữa tiệc, em không có ở phòng ban, người nhà phải tiếp khách thay cho em chứ.”

Không thể không nói, chữ “Người nhà” này của Bạch Hoài An quả thật là đã làm cho trong lòng Hoắc Tùng Quân vui vẻ một trận.

Khóe miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, trong mắt cũng mang theo ý cười: “Vậy em đi nhanh về nhanh, anh đi tiếp mấy người này thay em”

Lâm Bách Châu để ý tới bộ dạng ai thích của anh, đĩa ăn trong tay cũng đều sắp chọc cho nứt ra luôn rồi.

Tuy đã hơi tiếp nhận sự thật rồi, nhưng nhìn thấy bộ dáng thích ý này của Hoắc Tùng Quân, trong lòng anh ta vẫn là khó chịu mà rời đi.

Lâm Bách Vĩ nhìn dáng vẻ của em trai, yên lặng dời chiếc đĩa của anh ta đi, nhỏ giọng mà ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Bách Châu, em khống chế cảm xúc của mình một chút đi, đây chính là tiệc chúc mừng của Bạch Hoài An, nếu làm hỏng mất thì cô ấy sẽ tức giận đó”

Lâm Bách Châu hung hăng hít sâu một hơi, rồi mới đè ép sự không cam lòng mãnh liệt trong lòng xuống.

Quả thật hôm nay là tiệc mừng của Hoài An, anh ta không muốn quá gắt gỏng với Hoắc Tùng Quân, bằng không người khó xử vẫn là Hoài An.

Chiếc đũa của Châu Hữu Thiên vụng thành tàn ảnh rồi, anh ta ăn cực kỳ nhanh.

Hoắc Tùng Quân nhìn tướng ăn khó coi của anh ta, anh ghét bỏ nói: “Cậu có thể chú ý một chút hay không, giống y hệt như quỷ chết đói đầu thai vậy”

Động tác của Châu Hữu Thiên cũng không ngừng lại, trong lúc rãnh rỗi, anh ta mơ hồ không rõ mà trả lời: “ở đây đều là người quen, không cần phải chú ý nhiều như vậy. Huống hồ, người mà cả một ngày vẫn chưa ăn cơm như tớ. Cậu thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.”

Lời nói còn chưa nói hết, cửa phòng bạo được mở ra, Bạch Hoài An cùng một cô gái tiến vào.

Diện mạo của Bạch Hoài An đã là xinh đẹp cực kỳ hiếm thấy rồi, tuy cô gái ở phía sau kia không có khuôn mặt xinh đẹp trực quan, nhưng nhìn qua lại không hề thua có một chút nào, diện mạo hết sức thanh nhã, khí chất trên người cũng rất là thu hút người khác.

Trong miệng Châu Hữu Thiên còn đang nhai đồ ăn, anh ta ngẩng đầu nhìn Sở Minh Nguyệt, anh ta trực tiếp ngây ngẩn cả người. Vẻ đỏ ửng trên mặt trực tiếp nhiễm tới bên tai, tim đập gia tốc, bang bang bang mà đập làm cho cả người người ta đều hoảng hốt.

“Minh Nguyệt, cậu ngồi bên cạnh tớ này, tớ giới thiệu cho cậu một chút.”

Bạch Hoài An kéo Sở Minh Nguyệt, giới thiệu cô ấy trước: “Đây là bạn thân nhất của tôi Sở Minh Nguyệt, là một hoạ sĩ cực kỳ nổi tiếng, đại mỹ nữ đó.”

Sở Minh Nguyệt oán trách cười với cô một cái, trong mắt tràn đầy vẻ ôn hòa: “Đừng nghe Hoài An nói bừa, nổi tiếng thì chưa nói tới. Tôi chỉ là người thích vẽ vời thôi. Chào mọi người”

“Xin chào, xin chào” Hai người Lâm Bách Vĩ , Trần Thanh Minh bọn họ đều nhao nhao lên chào hỏi Sở Minh Nguyệt.

Hoắc Tùng Quân thấy Châu Hữu Thiên còn đang thất thần, thức ăn đang nhai trong miệng, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn kia thoạt nhìn còn ngốc nghếch ngơ ngác, anh nhẹ nhàng huých huých anh ta một cái: “Thất thần cái gì đó, chào hỏi đi chứ.”

Lúc này Châu Hữu Thiên mới phản ứng lại được, anh ta vội vàng muốn nuốt hết đống đồ ăn trong miệng xuống, nhưng bởi vì quá vội vàng mà bị sặc dữ dội một chút.

Anh ta không ngừng ho khan, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, hơn nữa ngày mới ổn định lại được.

“Thật ngại quá. Tôi, khụ, tôi tên là Châu Hữu Thiên, là một bác sĩ tâm lý, nếu cô có vấn đề về tâm lý gì đó, thì có thể..” .

Lâm Bách Vĩ nghe đến đó, anh ta cười đến mức không hít thở được luôn: “Châu Hữu Thiên, lần đầu tiên gặp mặt mà đã nguyền rủa người ta mắc bệnh tâm lý à?”

Lúc này Châu Hữu Thiên mới phản ứng lại được, khuôn mặt càng đỏ bừng, anh ta vội vàng giải thích: “Không đúng không đúng, tôi không phải có ý này, tôi không có nguyền rủa cô đâu. Tôi, tôi chỉ là, chỉ là..” .

Sở Minh Nguyệt cong cong môi, cô ấy cười đến cực kỳ ôn nhu, cả người đều giống như là đang sáng lên.

Cô ấy vươn ngón tay tay ra nắm nhẹ anh ta một cái: “Không sao đâu, tôi biết ý của anh mà. Xin chào, tôi là Sở Minh Nguyệt”

Châu Hữu Thiên nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô ấy, cảm giác trong lòng bàn tay đều mềm nhũn, mềm mại không có xương, cả người đều phiêu phiêu, tựa như là đang dẫm lên trên đám mây vậy.

“Chào, chào cô”

Người đã đến đủ hết rồi, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Vốn Châu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh Hoắc Tùng Quân, Sở Minh Nguyệt ngồi ở bên cạnh Bạch Hoài An, giữa hai người cũng cách xa nhau không ít.

Anh ta trực tiếp nhắm ánh mắt ngay vào chỗ Trần Thanh Minh đang không có ai ngồi kia.

Ngay lúc ngồi vào bàn, anh ta cố ý đi đằng trước Trần Thanh Minh, giành lấy trước anh ta rồi ngồi ở vào vị trí vốn là thuộc về Trần Thanh Minh.

Trần Thanh Minh bị đẩy ra, anh ta nhìn Châu Hữu Thiện bày ra vẻ mặt vô cùng tự nhiên, cả người anh đều hơi ngơ ngác.

“Trần Thanh Minh, thất thần cái gì nữa đó, ngồi vào bàn đi chứ! Cái tên chó má Châu Hữu Thiên kia, bày ra vẻ mặt vô tội chỉ vào vị trí của mình cho Trần Thanh Minh.

Trong nháy mắt Trần Thanh Minh đã biết ý đồ của anh ta, nhưng lại không đánh lại Châu Hữu Thiên.

Mọi người cũng không đánh lại anh ta, chỉ có thể ủy khuất ba ba mà ngồi vào vị trí của Châu Hữu Thiên, anh ta nhìn thấy bát đũa đã bị động vào rồi mà khóc không ra nước mắt.

“Nào nào nào, dùng bữa dùng bữa đi, thức ăn ở đây cực kỳ ngon, ngọt ngọt. Con gái các cô chắc là rất thích ăn nhỉ? Còn có mấy cái này nữa, đây chính là thức ăn nổi tiếng ở nhà này. Món này, ở bên ngoài cô tuyệt đối sẽ không ăn được đâu.”

Châu Hữu Thiên ân cần dùng đũa dùng chung gắp rau cho Sở Minh Nguyệt, gắp một hồi, lúc mọi người còn chưa có phản ứng lại được, cái đĩa trước mặt Sở Minh Nguyệt đã đầy ắp rồi.

“Không cần, không cần nữa đâu, đã đủ rồi.” Sở Minh Nguyệt vội vàng ngăn cản động tác của anh ta lại.

Châu Hữu Thiên đành phải không tình nguyện mà buông đũa xuống, rồi cứ chống cằm như vậy, ánh mắt nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Sở Minh Nguyệt.

Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì đều cảm thấy hết sức dọa người.

Tên Châu Hữu Thiên này vẫn là bộ dáng cũ, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì ánh mắt đều thẳng tắp, chẳng qua thật sự chưa từng nhìn thấy anh ta nhiệt tình với cô gái nào như vậy cả, bưng trà rót nước, vô cùng ân cần.

Ăn cơm đương nhiên là không thể thiếu rượu, Bạch Hoài An là nhân vật chính của buổi tiệc mừng, tuy tửu lượng của cô không tốt, nhưng cô cũng rót cho mình một ly đầy.

Hoắc Tùng Quân vội vàng ngàn cô lại, bộ dạng Bạch Hoài An uống say, anh vẫn luôn nhớ rõ đây.

Anh không muốn lại bị tóm lấy hát hò cả một đêm đâu “Không có việc gì đâu. Một ly thôi, một ly em vẫn có thể uống được mà. Ở đây không phải còn có anh sao?”

Hoắc Tùng Quân không chịu nổi nhất chính là cô làm nũng với mình, bị cô nhõng nhẽo quấn lấy, cuối cùng thì anh cũng đồng ý cho cô uống một ly.

Ai mà biết tửu lượng của Bạch Hoài An căn bản không có tốt như cô nghĩ vậy, vừa uống được một ly thì mặt đã đó, nhưng tốt xấu gì thì cũng không có say không còn biết gì như lúc trước vậy.

Sau khi ăn no uống đủ, chén đũa được dọn sách, trong phòng bao có không ít phương tiện giải trí, bọn họ gọi không ít đồ uống và trái cây nữa.

Không được bao lâu thì cả phòng bào đều tràn ngập tiếng ca quỷ khóc sói gào của Lâm Bách Vĩ.

Bạch Hoài An và Sở Thanh Nguyệt tụ chung với nhau, hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau, vẻ mặt cô ngọt ngào kể cho Sở Thanh Nguyệt nghe về phát triển tình cảm của mình với Hoắc Tùng Quân, cô cầm đồ uống trong tay uống một hơi.

Nhưng không được bao lâu, cô đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, mặt càng ngày càng đỏ.

Hoắc Tùng Quân vẫn luôn chú ý tới tình hình của cô, nhận thấy vẻ mặt của cô không quá thích hợp, anh dựa tới gần, bàn tay to dán lên trên trán cô mà dò xét một chút: “Sao lại nóng như vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.