Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 142



Chương 142: Ông ấy là ông nội anh

Bạch Hoài An thấy ông cụ nguyên vẹn đứng lên, ngẩn ra.

“Ông… vừa rồi ông giả vờ sao?”

Ông cụ họ nhẹ một tiếng: “Đây không phải là ăn miếng trả miếng sao? Cháu xem ông vừa giả vờ, tên ăn vạ kia đã sợ chạy mất. Loại người này phải dạy dỗ cho một trận, nói đạo lý với nó, nó sẽ càng lộn xộn hơn.”

Bạch Hoài An nghe thấy giọng điệu đứng đắn của ông cụ, bất lực cười: “Ông giả vờ thật là giống” Khi hai người nói chuyện, cảnh sát và Trần Thanh Minh đều đến.

Trần Thanh Minh vừa đến, vội vàng kéo Bạch Hoài An kiểm tra tình hình của cô, tay còn chưa chạm vào cánh tay Bạch Hoài An, một chiếc gậy đã từ trên trời rơi xuống, ngăn cách hai người.

Ông cụ khiêu khích nhìn Trần Thanh Minh: “Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm cái gì chứ?”

Trần Thanh Minh ngẩn ra, động tay động chân?

Anh ta làm gì có động tay động chân chứ, bạn trai của Bạch Hoài An là Hoắc Tùng Quân đấy, nếu như anh ta động tay động chân là xong rồi đấy.

“Ông nội, ông hiểu nhầm rồi, cháu không động tay động chân. Cháu chỉ là… chỉ là vừa rồi quá vội, cho rằng bạn cháu bị thương”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Đừng gọi tôi là ông nội, cháu của tôi ưu tú hơn cậu nhiều”.

Tính tình của Trần Thanh Minh tương đối tốt, cũng không tính toán với ông cụ, cười cười, mới hỏi tình huống của Bạch Hoài An.

Bởi vì vừa rồi mọi người đều nhìn thấy quá trình người kia chạy trốn, chuyện này không cần phải nói cũng biết rõ, chính là người kia ăn vạ.

Trần Thanh Minh thay Bạch Hoài An nói rõ chuyện này với cảnh sát, Bạch Hoài An thấy ông cụ vẫn còn đứng bên cạnh mình, hỏi: “Ông ơi, ông định đi đâu? Cháu đưa ông đi”

Ông cụ cười hiền từ với cô: “Cháu à, cháu đừng gọi ông là ông nữa, gọi là ông nội đi.”

Trần Thanh Minh nghe thấy ông cụ nói như vậy, ánh mắt ai oán nhìn qua, khóe miệng Bạch Hoài An nhếch lên cười, ngoan ngoãn gọi ông cụ một tiếng: “Ông nội”

Ông cụ nghe vậy vô cùng thoải mái, lúc này mới nói: “Cháu ông nói sẽ đón ông về nhà, nhưng đúng lúc này lại có việc, bảo ông đợi ở đây”

Ông cụ nói xong, vẻ mặt chán nản, lông mày uy nghiêm rũ xuống, trông vô cùng đáng thương: “Cái chân này của ông… ai..”

Bạch Hoài An thấy ông cụ như vậy, mềm lòng, nói với ông cụ: “Cuối con hẻm này không xa là nhà của cháu, nếu như ông không ghét bỏ..”

Còn chưa nói xong, ông cụ đã vội vàng nói: “Không ghét bỏ, không ghét bỏ”

Nói xong, cảm thấy mình hình như có chút hơi gấp gáp, lại thở dài: “Ông đã đứng đợi ở đây một lúc lâu rồi, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ chân, trên người ông lại không mang theo tiền, cũng không biết thanh toán bằng điện thoại”.

Bạch Hoài An cười: “Không sao, dù sao hôm nay cháu cũng không có việc gì. Vừa rồi ông mới giúp cháu một việc lớn, cháu cũng nên cảm ơn ông”.

Cô rất kiên nhẫn với người lớn tuổi, tình cách lại trong dịu dàng hiểu chuyện, ông cụ càng nhìn càng hài lòng.

Bạch Hoài An đi qua nói chuyện này với Trần Thanh Minh, ông cụ đi đến một quầy trái cây khác chọn trái cây, tài xế âm thầm đi đến bên cạnh ông cụ hỏi: “Ông chủ, ông đang làm cái gì vậy, không về nhà sao?”

Ông cụ đè thấp giọng, nói nhỏ: “Đừng lo chuyện bao đồng, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu đến nhà người ta đón tôi.”

Đối với ông cụ nói một không nói hai này, tất nhiên tài xế không dám phản đối, khóc không ra nước mắt, trở mắt nhìn ông cụ nhà mình ngồi xe cô gái nhà người ta rời đi, do dự một lúc, lấy điện thoại ra.

Bạch Hoài An đưa ông cụ về nhà, Sở Minh Nguyệt đang có tiết trên trường học, trong nhà không có ai, cô mời ông cụ ngồi xuống, lấy lá trà ra pha trà cho ông cụ.

Ông cụ uống trà Bạch Hoài An pha, than thở một tiếng, tán thưởng: “Tay nghề pha trà không tồi”

Bạch Hoài An xấu hổ cười: “Trước đây bố cháu thích uống trà, cháu từng học được từ ông ấy mấy chiêu”

Cô nhắc đến bố mình, vẻ mặt có chút buồn, ông cụ nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, nghĩ đến những tài liệu mà mình đã tra được, chuyển chủ đề: “Cô gái, ở chỗ cháu có cái gì ăn không? Ông có chút đói”

Ông cụ nói chuyện rất tự nhiên, giống như đây là nhà mình vậy.

Bạch Hoài An rất thích cách nói chuyện thân thiết tự nhiên của ông cụ, đi qua nhìn tủ lạnh: “Vẫn còn một chút nguyên liệu, cháu vào phòng bếp làm cho ông mấy món nhé”.

Ông cụ vui vẻ cười: “Vậy thì vất vả cho cháu rồi. Nhìn cháu hiền lành như vậy, chắc là làm cơm rất ngon đúng không?”

“Chỉ là các món trong nhà bình thường thôi, khẩu bị không ngon như vậy. Có điều bạn trai cháu nấu ăn rất ngon, tay nghề đặc biệt giỏi, tối qua còn nấu cho cháu một bữa, mùi vị đó đến bây giờ cháu còn nhớ mãi không quên”

Cô vừa chọn nguyên liệu, vừa nói chuyện với ông cụ, giọng nói vui tươi hoạt bát, tràn đầy yêu thương và tự hào về người bạn trai của mình.

Đang chìm đắm trong cảm xúc, không nhìn thấy vẻ mặt ông cụ biến hóa mấy lần.

“Bạn trai cháu đối với cháu thật tốt”

“Tất nhiên rồi” Vẻ mặt Bạch Hoài An hạnh phúc nói.

Ông cụ ăn một bữa ở nhà Bạch Hoài An, hai người nói chuyện thường ngày, bất tri bất giác trời đã tối rồi.

“Không còn sớm nữa, ông phải để cháu ông qua đón ông rồi” Ông cụ nói, cầm điện thoại gọi cho tài xế.

Bạch Hoài An vẫn có chút quyến luyến không nỡ, ông cụ thật sự quá hiền, cô từ nhỏ đã không được thấy ông nội mình, bà nội thì lại là một người bà cực phẩm chỉ thiên vị cho nhà bác cả, cô lớn như vậy, còn chưa gặp được một trưởng bối tốt như vậy.

Hai người đợi một lúc, cửa vang lên tiếng gõ, Bạch Hoài An đứng dậy mở cửa.

Vừa mở ra đã đối mặt với đôi mắt màu nhạt bình tình của Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây? Làm xong việc chưa?”.

Cô không nhịn được, tiến lên ôm cổ anh hôn một cái.

Mặc dù Hoắc Tùng Quân rất thích cô nhiệt tình như vậy, nhưng nhìn thấy trong nhà có người, vẻ mặt không được tự nhiên.

Còn chưa nói gì, Bạch Hoài An đã kéo tay anh đi vào phòng, giới thiệu với ông cụ: “Ông nội, đây là bạn trai cháu, Hoắc Tùng Quân”

“Tùng Quân, đây là ông cụ đã giúp em hôm nay, nếu như không có ôn em đã bị người ta ăn vạ rồi, Cô giới thiệu xong, mắt sáng long lanh nhìn hai người.

Ông cụ nhìn Hoắc Tùng Quân, cười nói với Bạch Hoài An: “Hóa ra đây là bạn trai cháu sao?”

“Vâng”.

Cô đáp lại một tiếng: “Thế nào, đặc biệt đẹp trai, đặc biệt ưu tú đúng không?” Nghe thấy bạn gái khen mình, Hoắc Tùng Quân nắm chặt tay, mỗi móng cười nhẹ, nói với ông cụ: “Ông nội, nên về nhà rồi”

Lời này vừa nói ra, Bạch Hoài An trực tiếp cứng đờ tại chỗ.

“Anh… anh gọi ông là gì?

Bạch Hoài An nhìn Hoắc Tùng Quân, lại nhìn ông cụ, vẻ mặt ngơ ngác.

“Hoài An, đây chính là ông nội anh.”

Hoắc Tùng Quân ôm ông cụ, bổ sung thêm một câu: “Ruột”

Âm một tiếng, tại Bạch Hoài An như muốn rỉ máu vậy. Nhìn nụ cười hiền từ của ông cụ, đột nhiên phát hiện mặt mũi của ông cụ vô cùng giống Hoắc Tùng Quân.

Chẳng trách lần đầu tiên cô nhìn thấy ông cụ đã cảm thấy vô cùng thân thuộc, hóa ra đứa cháu ưu tú trong miệng ông cụ, chính là Hoắc Tùng Quân.

“Cái này, ông nội, cháu… cháu không biết, không biết ông là..”

Bạch Hoài An lắp bắp, đến tay chân đều không biết phải để ở đâu.

Cô còn chưa chuẩn bị đi gặp người lớn, không ngờ trong lúc chưa kịp phòng bị, lại cứ như vậy gặp ông nội của Hoắc Tùng Quân.

Thật sự là tạo hóa trên người mà.

“Hoài An, đừng căng thẳng, ông không ăn thịt người” Ông cụ cười hiền từ, nghịch ngợm chớp mắt với Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An nhớ lại tình cảnh hai người vừa rồi ở cùng nhau, đột nhiên tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều: “Ông nội, cháu là Bạch Hoài An”

“Ông biết cháu, lúc trước Hoắc Tùng Quân muốn lấy cháu, xin đến chỗ ông, thái độ kiên quyết như vậy, lúc đó ông còn đang nghĩ, một cô gái có thể khiến người cháu trai lạnh lùng cương quyết của ông, không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, kiên trì muốn lấy về làm vợ, nhất định là một cô gái vô cùng đặc biệt, vô cùng giỏi”

Ông cụ nói xong, nhìn Bạch Hoài An: “Quả nhiên giống như ông đoán” Bạch Hoài An được ông cụ khen ngợi như vậy, xấu hổ cúi đầu.

Ông cụ chuyển lời: “Đều trách thằng nhóc này, nhất thời mềm lòng, bị người ra nắm thóp, làm mất đi người vợ tốt như vậy. Hoài An à, lần này cháu không thể dễ dàng đồng ý gả cho nó nữa, nhất định phải kiểm tra nó, biết chưa?”

Hoắc Tùng Quân nhìn ông nội, mặt tràn đầy oan ức.

Lúc đầu người bảo anh sớm lấy Hoài An về là ông, bây giờ người muốn Hoài An làm khó anh, cũng là ông, rốt cuộc ông muốn thể nào chứ?

Bạch Hoài An nhìn dáng vẻ ai oán của Hoắc Tùng Quân, bất giác bắt đầu bảo vệ bạn trai của mình: “Thật ra… thật ra cũng không phải là như vậy.

Lúc đầu bọn cháu đều đi vào chỗ bế tắc, hiểu lầm vẫn luôn không được giải quyết. Còn nữa mặc dù Tùng Quân bị An Bích Hà uy hiếp, nhưng điều này cũng chứng minh, anh mềm lòng, đội ơn báo đáp”

“An Bích Hà làm gì có ân gì với Hoắc Tùng Quân chứ?

Ông cụ nghe thấy vậy, ghét bỏ xua tay: “Ông đang muốn nói với hai cháu đây, sáng nay, ông cho người tìm đến một người nhận viên làm việc vào khoảng thời gian đó, lúc đó anh ta nhìn thấy người cứu Tùng Quân ra, nhưng người đó không phải là An Bích Hà, là một người đàn ông trung niên”

“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nghe thấy vậy, đều ngẩn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.