Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 281



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 281: Đập phá Bên tai

An Bích Hà tràn ngập tiếng la hét của phụ nữ, cả đời cô ta chưa bao giờ nhếch nhác như vậy.

Xung quanh còn có biết bao người nhìn vào, cô ta bị người ta túm lấy cổ áo, giật tóc, bản thân cũng chẳng nhàn rỗi, tay thì tứm lấy quần áo của một người, mặt mũi thì dữ tợn, miệng thì không ngừng buông lời thô tục mắng người, phát tiết sự bực bội trong lòng, cả người từ trên xuống dưới chẳng khác gì một người đàn bà đanh đá.

Khi đang đánh nhau, một nhóm người bất ngờ gạt đám đông đang xem sang một bên rồi xông vào cửa hàng. Cô ta không để ý đến cuộc chiến nữa, vội vàng giãy giụa thoát khỏi mấy người phụ nữ, cả người nhếch nhác thảm hại bước tới muốn ngăn cản nhóm người kia.

“Các người muốn làm gì, xông vào cửa hàng của tôi làm gì!” Nhóm người này ai ai cũng cao to cường tráng, ai ai cũng tràn đầy khí thế, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ hoặc là tay đánh đấm chuyên nghiệp.

An Bích Hà đứng ở trước cửa cửa hàng mắt đối mắt với bọn họ, cảm thấy hai chân mình đã mềm nhũn hết cả, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Người trong cửa hàng của bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại nhóm người này.

“Cô là người phụ trách “Khinh Hà” phải không?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.

Mặc dù trong lòng An Bích Hà tràn đầy bất an nhưng vẫn gật gật đầu: “Đúng, nếu anh có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh giải quyết”

“Giải quyết?” Người đó hừ lạnh: “Lúc trước vợ chúng tôi mua lễ phục ủng hộ trong buổi họp báo của các người, kết quả vừa mới mặc nó lên cô ấy đã bị dị ứng nghiêm trọng. Nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng cô ấy còn khó giữ nổi mạng.”

Sau khi nghe thấy lời này, An Bích Hà hít một hơi thật sâu.

Người được nhóm người này gọi là vợ, thân phận nhất định không hề đơn giản, lúc trước có lẽ cô ta sẽ không thèm bận tâm đến, nhưng bây giờ, cô ta không có chỗ chống lưng nên không thể không bận tâm.

An Bích Hà cẩn thận nở một nụ cười: “Phải chăng là có sự hiểu lầm gì đó trong chuyện này? “Khinh Hà” của chúng tôi đã thành lập hơn hai mươi năm nay, danh tiếng vẫn luôn rất tốt.

Trước đây đã có không ít quý bà đặt may lễ phục, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện vấn đề là gì cả, có phải là…

€ô ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã trực tiếp ném hai tờ giấy ra, kết quả kiểm tra chất gây dị ứng, còn có báo cáo kiểm tra quân áo.

“Chúng tôi có bằng chứng, không phải chỉ dùng mồm mép là có thể đảo ngược đúng sai.”

Bằng chứng này được tung ra, mấy người phụ nữ gây chuyện trước đó đã lập tức tràn đây năng lượng: “Đúng, chúng tôi không thể đưa ra bằng chứng xác thực, nhưng mà người ta thì có. Giờ thì các người biết lời tôi nói là thật rồi chứ? Đống quần áo này của “Khinh Hà” chắc chắn có vấn đề”

Những lời này vừa vang lên, những khách hàng ở cửa hàng trước đó vội xem xét quần áo đã mua trong tay mình, sau đó nhao nhao lên đi về phía nhân viên bán hàng, yêu cầu trả lại hàng.

Các nhân viên cửa hàng bị khách hàng vây quanh, hoảng sợ nhìn về phía An Bích Hà.

An Bích Hà cầm hai tờ báo cáo xét nghiệm lên xem mà thấy sợ hãi vô cùng.

Quả thực cô ta đã sử dụng những loại vải rẻ tiền, nhưng cô ta không ngờ rằng chất lượng của loại vải đó lại kém như vậy.

Đây thực sự là gây ra họa lớn rồi.

An Bích Hà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn những người kia tràn đầy hoảng loạn: “Có, có gì thì từ từ nói. Tôi cũng vô cùng lấy làm tiếc khi vợ anh gặp phải chuyện này. Tiền thuốc men và các khoản chỉ phí sau đó, “Khinh Hà” chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, sau đó tôi sẽ đích thân đến nhà thăm hỏi nhà anh và xin lỗi cô ấy”

“Gia đình chúng tôi thiếu chút tiền đó của cô sao?” Vệ sĩ tức giận trừng mắt nhìn An Bích Hà: “Vợ chúng tôi ủng hộ việc làm ăn của cô. Vậy mà cô lại dám dùng thứ hàng kém chất lượng đó để qua mặt vợ chúng tôi. Chúng tôi đến đây là để cho cô một bài học, ai có thể động vào, ai không thể động vào, hy vọng về sau cô có thể nghĩ cho rõ ràng”

Anh ta nói xong thì đưa mắt ra hiệu với đám người phía sau.

Nhóm người bất chấp sự ngăn cản của An Bích Hà, xông vào cửa hàng, bắt đầu đập phá.

Cửa kính, kệ treo quần áo, quầy thu ngân, tất cả mọi thứ đều bị đập vỡ hết.

Những bộ quần áo được treo ngay ngắn trực tiếp bị xé nát.

Bởi vì chất lượng không tốt nên bọn họ không tốn lấy một chút sức lực nào đã phá hủy được hơn một nửa chỗ quần áo này.

Mặc cho An Bích Hà gào thét thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn không dừng lại.

Đây là trụ sở chính của “Khinh Hà”, cứ như vậy mà bị người ta hủy đi. Không những thế, bọn họ còn không cho phép cô tiếp tục mở “Khinh Hà”. Nhìn dáng vẻ chẳng e ngại gì của bọn họ, cô ta căn bản không dám đắc tội.

Nếu như ngay cả “Khinh Hà” cũng không còn nữa, cô ta làm sao có thể chuyển mình được nữa!

An Bích Hà ngồi phịch xuống đất, quản lý cửa hàng đứng ở một bên vội vàng đỡ lấy cô ta rồi run rẩy lấy điện thoại ra, nói với An Bích Hà: “Tổng giám đốc An, chúng ta có nên gọi cảnh sát không? Bọn họ cứ không coi ai ra gì như vậy mà vào của hàng của chúng ta đập phá. Điều này là phạm pháp, chúng ta trực tiếp gọi cho cảnh sát đi”

Toàn bộ “Khinh Hà” hệt như một con châu chấu vượt biên, hoàn toàn khác với vẻ ngoài tráng lệ trước đây, thảm hại đến vô cùng, vụn thủy tinh văng khắp nơi, quần áo rách nát, không còn một chỗ nào còn nguyên vẹn cả.

Nhân viên cửa hàng đều xúm vào nhau, sợ đến mức không dám phát ra tiếng.

Thấy quản lý cửa hàng chuẩn bị bấm số, An Bích Hà vội vàng túm lấy tay cô ta: “Không thể, không thể gọi cảnh sát.”

Giọng điệu của cô ta hoảng loạn, cả người lộ vẻ hoang mang: “Chúng ta không chọc nổi những người này. Chỉ cần lần này dám gọi cảnh sát, lần sau sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn”

Cho dù đám côn đồ này có bị cảnh sát bắt thì cũng sẽ không nói ra người đứng sau là ai, đối với một gia tộc mà nói, mất đi đám người này cũng chẳng là gì, chỉ cần bọn họ muốn thì có thể tìm thêm một đám người như vậy bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào tùy ý.

Quan trọng hơn, trong lòng An Bích Hà thừa biết, chất lượng của lô quần áo này có vấn đề, nếu như thật sự bị điều tra ra, đừng nói là nhóm người kia không cho cô ta mở cửa hàng, e rằng ngay cả cô ta cũng sẽ bị mời đến cục cảnh sát để “uống trà”.

“Vậy làm thế nào bây giờ, lẽ nào chúng ta thực sự không kinh doanh “Khinh Hà” nữa hay sao?”

Quản lý cửa hàng nghiến răng, trong sự phẫn nộ còn mang theo tràn đầy bất lực.

Nhóm người này cũng quá kiêu ngạo rồi, đập phá cửa hàng thì thôi đi, vậy mà còn còn uy hiếp không cho bọn họ mở lại cửa hàng để làm ăn, này rõ ràng là muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của bọn họ.

Trong lòng An Bích Hà cũng vô cùng oán giậi không dám mạo hiểm.

Trong tay cô ta không còn nhiều tiền nữa, nhà của nhà họ An đến giờ vẫn chưa bán được, tiền lãi của “Khinh Hà” trước đó đã dùng để giải quyết nợ nần cho nhà máy.

nhưng lại Cho dù không sợ những người này đến gây phiền phức, cô ta cũng không có kinh phí để sửa sang lại “Khinh Hà”.

“Trước tiên cứ đóng cửa cửa hàng đi đã. Cô đi giải quyết vấn đề ở chỉ nhánh đi. Nếu thực sự không thể giải quyết được, thì hãy đóng cửa một số chỉ nhánh”

Sức lực và kinh phí của cô ta có hạn, không giống như thời còn ở An thị, giờ chỉ có thể đóng cửa một vài chi nhanh để giảm bớt chỉ phí.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra cho rõ đám vệ sĩ hôm nay là do bên nào phái tới.

An Bích Hà sốc lại tinh thần, chật vật đứng dậy dưới sự giúp đỡ của quản lý cửa hàng.

Người vây xem đã từ từ tản đi, mấy người phụ nữ đến gây sự trước đó cũng đã bị màn đập phá vừa rồi dọa cho sợ chạy mất dép rồi.

Thấy giờ đã yên ổn lại, rất nhiều khách hàng trước đó đã quay lại, chạy đến quầy ồn ào đòi trả hàng.

An Bích Hà có chút mệt mỏi, nói với quản lý cửa hàng: “Để bọn họ trả lại hàng đi.”

Trước đây là cô đã nghĩ sai, khách hàng của “Khinh Hà” về cơ bản là những gia đình khá giả, cũng không ít người trong số đó là người có bối cảnh, động tay động chân vào nguyên liệu vải căn bản không phải là một cách hay.

Như này không phải là chọc phải tổ kiến lửa hay sao, mới chỉ có một nhóm người đến, cô ta đã không có chút sức nào.

để ngăn cản, chỉ có thể để mặc bọn họ đập phá cửa hàng của chính mình thành cái dạng này.

Sau khi nghĩ thông rồi, cô gọi người quản lý cửa hàng đến dặn dò gỡ hết mấy lô quần áo mới nhất xuống, sau đó đóng gói chúng lại bán cho các nhà buôn nhỏ với giá rẻ, không gắn nhãn hiệu của “Khinh Hà” nữa.

Nhưng mà như vậy, tổn thất của cô ta sẽ càng lớn.

An Bích Hà lê thân thể mệt mỏi đi ra khỏi trung tâm mua sắm, gọi điện cho mẹ An nói cho bà ấy biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Mẹ, trước đây mẹ còn có mấy chị em tốt, mẹ giúp con điều tra một chút, là bà chủ nhà nào bị dị ứng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.