Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 293



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 293: Tình thê đảo ngược

Qua thật lâu, cuối cùng hai người cúi đầu, năm chặt ngón tay, vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng cam chịu số phận.

“Được, chúng tôi đồng ý sau này sẽ không làm phiền An Bích Hà nữa, cũng sẽ không truy cứu chuyện này. Chúng tôi nhân nhượng.”

Lúc người chồng nói ra bốn chữ cuối cùng, dường như dùng hết sức lực toàn thân, ngón tay run rẩy.

“Được, chúng tôi đồng ý” Người chồng run rẩy trả lời, nghe như thỏa hiệp và rất sợ hãi nhưng thực tế là sự giận dữ và toàn là hận thù.

Bọn chúng cởi dây trói cho hai người rồi lấy đi những chứng cứ mà bọn họ đã sửa sang lại, khinh miệt nhìn hai người nói: “Còn tưởng cứng rắn lắm, thì ra rất dễ khống chế”

Hai vợ chồng ngồi trên sô pha không nói gì, cúi đầu mím chặt môi, mặc kệ bọn chúng sỉ nhục như thế nào đi chăng nữa.

Khi người của Ngô Thành Nam chuẩn bị đi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa: “Tôn Phùng, Tôn Phùng có ở nhà không?”

Người chồng ngồi trên ghế sofa dừng lại một chút, giọng nói của người đàn ông này rất xa lạ, nhưng sao lại biết tên của ông ấy.

Ông ấy ngẩng đầu lên, thấy mấy tên áo đen đứng giữ ở cửa, vẻ mặt căng thẳng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Bọn chúng căng thẳng như vậy, chẳng lẽ người ở cửa không cùng một nhóm với bọn chúng sao? Thậm chí còn có thể là kẻ thù của bọn chúng?

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, trong đâu Tôn Phùng nghĩ như thế, trong lòng cũng quyết định như vậy.

Mặc kia người ngoài cửa kia là ai, chắc chắn cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ được nữa. Đã vậy thì buông tay, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn một chút.

Lúc này, đàn em của Ngô Thành Nam đi về phía ông ấy, khuôn mặt nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: “Ông biết người ngoải cửa không, bọn họ là ai?”

Ánh mắt Tôn Phùng bình tĩnh, nhìn gã một cái: “Là bạn tôi, anh ấy và tôi có quan hệ rất tốt, có thể thấy tôi phát sóng trực tiếp, sợ tôi làm chuyện ngu ngốc, cho nên đến tìm tôi.”

Người đàn ông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Tôn Phùng: “Ông nói anh ta đi đi”

Tôn Phùng lắc đầu: “Vô dụng thôi, anh bạn tôi rất tinh tế, nói để anh ta biết có chuyện không ổn… Mấy, mấy người có thể gặp rắc rối Người đàn ông nhíu mày một cái, suy nghĩ vài giây, đột nhiên ánh mắt nghỉ ngờ nhìn Tôn Phùng: “Sao ông có thể tốt như vậy? Chúng tôi uy hiếp ông như thế, ông còn nghĩ cho chúng tôi. Nói! Mục đích của ông là gì?”

Họ thoải mái hơn, nói với Tôn Phùng: “Ông biết cách để đối phó với tên đó chứ? Nhanh đuổi đi đi, chúng tôi phối hợp với ông.”

Tôn Phùng mím môi, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói với họ: “Các người vào phòng ngủ trốn đi, tôi đi nói với anh ta”

Mấy tên đàn em của Ngô Thành Nam cũng không nghĩ nhiều, cầm đồ đạc trốn vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Tôn Phùng nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong mắt hiện lên một suy nghĩ sâu xa, vừa chuẩn bị đứng dậy, vợ nắm chặt tay ông ấy, lắc đầu.

Bà ấy đang lo lắng, lo lắng người ngoài kia lại giống như: đám súc sinh vừa rồi, đến lúc đó có tận hai nhóm người, chỉ sợ bọn họ không ứng phó được.

“Không cần lo lắng, đã đến mức này rồi thì chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần thôi” Tôn Phùng nhỏ giọng an ủi, vỗ vỗ tay bà ấy, để bà ấy trốn ở bên cửa, rồi tự mình đi qua mở cửa.

Lúc đầu, khi những người đó giả vờ là người bán hàng gõ cửa bên ngoài, họ quá mệt mỏi, không phòng bị mà quên nhìn mắt mèo.

Lúc này Tôn Phùng phản ứng lại, nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật chỉ có một người. Gương mặt nghiêm chỉnh, đẹp đẽ, đeo một cái kính khung vàng, có dáng vẻ tinh anh.

Nhưng ông ấy thật sự không biết người này.

Ông ấy nhíu mày, hít sâu một hơi rồi vẫn mở cửa ra.

Cánh cửa vừa mở ra, đã thấy đầu người đàn ông ngó vào, nhìn vào phòng bên trong, nhỏ giọng hỏi Tôn Phùng: “Chúng tôi đến để bảo vệ hai người, vừa rồi có ai đến hay không, bọn họ có làm tổn thương các hai người không?”

Tôn Phùng sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ, lần này ông ấy cược đúng rồi.

Ông ấy nhìn thoáng qua ngoài cửa, phát hiện ngoại trừ người đứng ở cửa, bên cạnh còn có không ít người. Ai nấy đều lạnh lùng, trên người đều có dáng vẻ kiên cường và giàu lòng hi sinh. Không biết có phải do Tôn Phùng không mà ông ấy thấy khuôn mặt của những người này quả thật nghiêm túc lại lạnh như băng, nhưng càng nhìn càng khiến người ta có cảm giác an tâm.

Ánh mắt Tôn Phùng nhìn về phía phòng ngủ, cao giọng nói: “Sao anh lại tới đây, chẳng phải anh đang làm việc sao… Cái gì… Xin nghỉ phép à? Anh nói xem anh đang làm gì vậy, những chuyện này, chúng tôi có thể giải quyết. Sao anh còn cố ý đến đây, trong nhà anh còn có chuyện mà hôm nay còn xin nghỉ phép, lại bị giảm lương như thế, tôi áy náy lắm”

Người ở cửa là Triệu Khôi Vĩ, anh ấy quả thật rất tinh tế, nhìn hành động của Tôn Phùng, trong nháy mắt đã hiểu được ý định của ông ấy, cũng sốt ruột cao giọng nói.

“Quan hệ giữa anh và tôi tốt như vậy, nhà các anh xảy ra chuyện, làm sao tôi có thể bình tĩnh đi làm được…”

Sau khi nói xong, ông ấy đóng cửa lại, để bọn họ đi vào phòng ngủ rồi giao vợ mình cho bọn họ che chở, tự mình đi lên gõ cửa phòng.

“Đi ra đi, anh ta đi rồi, không phát hiện ra điều gì bất thường cả.”

Hiệu quả cách âm trong phòng ngủ không mạnh, những thuộc hạ của Ngô Thành Nam trốn ở bên trong nghe được.

tiếng nói chuyện của Tôn Phùng với người bên ngoài lúc nấy, cũng không phát hiện ra bất thường gì.

Bọn họ không có bất kỳ phòng bị nào mà mở luôn cửa ra, đi ra oán giận nói: “Chỉ đuổi người đi mà sao mất nhiều thời gian vậy? Làm chúng tôi…”

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy mấy khẩu súng nhắm thẳng vào đầu chúng.

Toàn bộ đàn em của Ngô Thành Nam đều ngây ngẩn cả người, thân thể cứng ngắc, ánh mắt không thể tin nổi nhìn mấy người ở bên ngoài phòng, nhất là khẩu súng đen trong tay bọn họ.

“Mấy người! mấy người là ai?”

Tôn Phùng nghe những lời này, cười lạnh một tiếng, chỉ trong vài phút, tình thế đã đảo ngược, đúng là châm chọc.

Triệu Khôi Vĩ vẫy tay chỉ đạo: “Trói tất cả bọn chúng lại”

Những tên đàn em của Ngô Thành Nam nghe vậy, sắc mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn anh ấy: “Mày dám, bọn tao là người của cậu chủ Ngô, nếu mày dám làm điều gì bất lợi với bọn tao, cậu chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn mày”

“À, mày nói với cậu chủ là chân mày bị đánh gãy đi” Triệu Khôi Vĩ không chút để ý liếc gã một cái, thấy khuôn mặt gã ngơ ngác, cười lạnh lẽo: “Quên nói cho mày biết, bọn tao là người nhà họ Hoắc. Nếu như tao nhớ không nhầm, cậu chủ nhà bọn mày xin lỗi nhà họ Hoắc xong thì bị ông cụ Ngô nhà mày nhốt trong biệt thự dưỡng thương nhỉ. Xem ra trong thời gian dưỡng thương, anh ta lại rảnh quá, quan tâm cả chỗ này”

Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt tên đàn em của Ngô Thành Nam cực kỳ khó coi, nhìn Triệu Khôi Vĩ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.