Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 301



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 301: Phát tác

Trần Thanh Minh cắn chặt răng, liều mạng nhịn xuống, thậm chí anh ta còn nín thở để không ngửi thấy mùi hương đó nữa.

Cơ thể muốn tới gần cô ấy nhưng bây giờ lý trí anh ta vẫn còn một chút xíu tỉnh táo, anh ta biết Sở Minh Nguyệt đã có bạn trai rồi, cô ấy là bạn gái của Châu Hữu Thiên.

Anh ta không thể đụng vào cô ấy được.

Lúc Sở Minh Nguyệt thắt dây an toàn cho anh ta thì cũng cảm nhận được cơ thể anh ta khẽ run lên, cô thắt xong thì cau mày nhìn anh ta, ân cần hỏi thăm: “Có phải anh rất khó chịu không, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện ngay lập tức.”

Cô xem bản đồ chỉ đường thì thấy bệnh viện gần nhất cách chỗ này rất xa, bây giờ trạng của Trần Thanh Minh không ổn, không biết anh ta có chịu đựng được đến lúc đó không.

Cô ấy đang chuẩn bị lái xe đi thì đột nhiên một bàn tay nóng rực năm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy.

Nóng đến mức khiến Sở Minh Nguyệt hơi hoảng sợ, cô ấy rụt tay lại theo bản năng.

Trần Thanh Minh vội vàng buông tay ra, nhưng anh ta không thể xóa bỏ cảm xúc như chạm vào miếng đậu mềm mại trơn tru kia, bàn tay anh ta toàn là cảm giác đó, khiến anh ta càng khó chịu hơn.

“Không, không đi bệnh viện, đưa tôi về nhà”

Anh ta rất quen thuộc thành phố An Lạc, anh ta biết rõ chỗ này cách bệnh viện rất xa, anh ta vẫn còn nhớ những lời vừa nãy Phương Ly nói, e rằng chẳng bao lâu nữa, cơ thể anh ta sẽ có phản ứng rất khó chịu, anh ta không muốn Sở Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

“Nhà tôi chỉ cách đây khoảng mười lăm phút đi xe”

Giọng anh ta khàn khàn, nói xong địa chỉ nhà thì như đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Sở Minh Nguyệt cũng hiểu suy nghĩ của anh ta, cô ấy cau mày suy nghĩ một lát rồi quyết định làm theo lời anh ta nói, đưa anh ta về nhà.

“Tôi chỉ không biết loại thuốc này có làm tổn thương cơ thể hay không, tôi sợ anh về nhà thì không giải trừ tính chất của thuốc kịp thời được, như thế sế không tốt cho cơ thể”

Trần Thanh Minh nghỉ một lúc, cuối cùng cũng có chút sức, đuôi mắt anh ta đỏ ửng cả lên, anh ta nghĩ tới Phương Ly thì vô cùng căm ghét: “Cô ta sẽ không cho tôi uống loại thuốc làm tổn thương cơ thể đâu”

Phương Ly muốn gả cho anh ta, sống với anh ta cả đời.

Anh ta nói xong thì nghiêng đầu đi, vì anh ta nhìn thấy gò má tinh xảo, ánh mắt lạnh lùng và làn da trắng nõn như ngọc của Sở Minh Nguyệt, mắt anh ta càng đỏ hơn nên bèn vội vã nhìn sang chỗ khác.

“Sau khi tôi về đến nhà thì cô nhốt tôi vào phòng tắm, sau đó cô đi ngay đi”

Anh ta sợ mình không khống chế bản thân được sẽ gây tổn thương cho Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt rụt cổ lại muốn né tránh y như một con mèo nhỏ xù lông, nhưng cô ấy bị Trần Thanh Minh ôm chặt lấy, không tránh thoát được.

Bây giờ cô ấy hơi hối hận, cô ấy không nên tự mình đưa anh ta về.

Trước đó Sở Minh Nguyệt Trần Thanh Minh chẳng còn sức lực gì nữa, anh ta sẽ không làm gì cô ấy được, nhưng này, Trần Thanh Minh rất khỏe, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yếu ớt ban nãy.

Nhưng cũng may, Trân Thanh Minh chỉ sượt qua rồi không làm gì thêm nữa.

Anh ta như một đứa trẻ con, vô cùng khó chịu nhưng sự giáo dục tốt ngấm sâu trong xương cốt và chút xíu lý trí còn sót lại khiến anh ta không làm mấy hành vi gây tổn thương Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt cắn răng, nhìn số tầng thang máy đang tăng lên, cô ấy dùng tay đỡ Trân Thanh Minh, cố gắng tránh mặt anh ta ra.

Nhưng Trần Thanh Minh rướn người về phía cô ấy, vẫn vùi mặt vào cổ cô ấy, hơi thở anh ta nóng rực, nhưng lại ngoan ngoãn khó tin.

Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra.

Lúc này trời đã tối, số hộ gia đình ở tầng này rất ít, bên ngoài không có ai cả, Sở Minh Nguyệt nhanh chóng đỡ Trần Thanh Minh tới cửa nhà anh ta.

“Chìa khóa đâu? Chìa khóa nhà anh ở đâu?”

Chóp mũi Sở Minh Nguyệt đổ mồ hôi.

Trần Thanh Minh nói không rõ ràng: “Túi, trong túi quần”

Anh ta nói thế nhưng lại chẳng làm gì cả, Sở Minh Nguyệt đành phải cắn răng luồn ngón tay mảnh khảnh vào túi quân mà anh ta nói.

Chỉ một động tác đó, không biết cô ấy chạm vào đâu mà Trần Thanh Minh khẽ rên lên một tiếng, hô hấp càng gấp gáp hơn.

Mặt Sở Minh Nguyệt cũng đỏ ửng lên, vô cùng lúng túng.

Cô ấy không biết mình đụng phải cái gì, hình như nó rất nóng…

“Xin, xin lỗi anh”

Sở Minh Nguyệt nhanh chóng lấy chìa khóa ra rồi mở cửa đi vào.

Vừa bước vào trong nhà, đôi môi nóng rực của Trần Thanh Minh hôn lên cái cổ lành lạnh của Sở Minh Nguyệt, Sở Minh Nguyệt hoảng hốt hô lên một tiếng, đẩy mạnh anh ta ra.

Dưới sự kích thích của cái khăn lạnh buốt, cuối cùng Trần Thanh Minh cũng có chút ý thức.

“Tôi, tôi làm sao vậy?”

Anh ta lúng túng chụm hai chân lại, để Sở Minh Nguyệt không nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Sở Minh Nguyệt thở dài một hơi, bắt gặp đôi mắt trong veo của anh ta, nhớ lại những chuyện trong phòng khách trước đó, cô ấy làm bộ liếc mắt qua chỗ khác.

“Tiếp theo thì anh tự xử được rồi chứ”

Trần Thanh Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô ấy, hơi mím môi lại gật đầu: “Ừ, cô đi ra đi, tôi khóa cửa phòng tắm lại”

Sở Minh Nguyệt nghe anh ta nói vậy thì gật đầu, đóng cửa phòng tắm lại cho anh ta.

Trần Thanh Minh nhìn cửa kính phòng tắm, ánh mắt tối sầm lại, nếu như anh ta nhìn không nhầm thì hình như trên cổ Sở Minh Nguyệt có một dấu hồng hồng.

Do anh ta làm ra sao?

Anh ta vừa nghĩ vậy thì một luồng khí nóng bùng lên khiến anh ta thở không nổi.

Trần Thanh Minh không quan tâm cởi quần áo ra hay chưa, vội vàng mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh lẽo chạy xuống đầu anh ta.

Anh ta suy nghĩ lung ta lung tung, Sở Minh Nguyệt có bạn trai rồi đó.

Sở Minh Nguyệt nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước vang lên thì nhặt túi xách dưới đất lên định đi, khi đi tới cửa, cô ấy lại hơi do dự rồi quyết định ở lại.

Ai biết Trần Thanh Minh đã uống phải cái gì, nếu như chẳng may anh ta ở một mình rồi ngã trong phòng tắm mà không ai biết thì toi.

Nghĩ đến đây, Sở Minh Nguyệt ra ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.

Cô ấy mở điện thoại ra xem, Châu Hữu Thiên không gọi cho cô ấy.

Mắt cô ấy tối sâm xuống, cô ấy quay số gọi cho anh ta, mãi một lúc lâu mới có người nhận, tiếng nhạc ầm ï truyền đến, hình như giọng Châu Hữu Thiên hơi khàn, còn có chút hưng phấn.

“Minh Nguyệt, em đã tới chưa?”

Sở Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ cách thời gian cô ấy nói trước đó đã gần nửa tiếng rồi, mà trong nửa tiếng đó, Châu Hữu Thiên không lo lắng chút nào, cùng hỏi han cô ấy gì cả.

Cô ấy mím môi, nói nhỏ: “Hữu Thiên, em có chút chuyện có lẽ hôm nay không đến được”

“Vậy hả, vậy em giải quyết xong công việc đi rồi về nhà nghỉ đi nhé, sáng sớm mai anh sẽ về, em đừng chờ anh, đi ngủ sớm một chút”

Anh ta vừa nói xong thì phía bên kia truyền tới giọng của mấy cô gái yểu điệu: “Anh Châu, vị kia nhà anh lại bắt đầu kiểm tra sao!”

Ánh mắt Sở Minh Nguyệt đanh lại, bàn tay hơi năm chặt vào.

Không biết có phải do Châu Hữu Thiên che ống nghe vào hay không mà đột nhiên mấy giọng nữ kia im bặt, vài giây sau, chỗ Châu Hữu Thiên yên tĩnh lại, chắc anh ta đã đi ra chỗ khác.

“Ờ, Minh Nguyệt à, em đừng hiểu lầm, đó là bạn gái của mấy người khác, không phải của anh. Nếu như của anh thật thì sao hôm nay anh sẽ dẫn em tới chị “Không sao hết, anh không cần giải thích, em biết rồi” Sở Minh Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt cô ấy cứng ngắc, cô ấy nói xong thì cắn môi dưới mới miễn cưỡng giữ giọng điệu của mình không phát ra sự run rẩy được.

Dường như Châu Hữu Thiên thở phào một hơi, giọng điệu cưng chiều: “Ừ, Minh Nguyệt nhà chúng ta hiểu chuyện nhất, không nói nữa, bọn họ gọi anh rồi, em đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức khuya, yêu em”

Anh ta nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Sở Minh Nguyệt nhìn màn hình điện thoại di động, sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nước mắt tích tụ ở vành mắt rơi xuống.

Trong nháy mắt đó, cô ấy giơ tay lên lau giọt nước mắt đó đi ngay lập tức, khuôn mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước, cô ấy ngồi ở ghế sofa một lúc rồi nhìn về phía phòng tắm.

Tiếng nước vẫn vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.