Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 368



Chương 368:

Bạch Hoài An trong khoảng thời gian này, quả thật vô cùng bận, ngay cả khi cô sống trong cùng một mái hiên với Hoắc Tùng Quân, cũng đã mấy ngày không nhìn thấy bóng dáng của cô, còn có mấy lần bận đến mức điện thoại hết pin cũng không hay.

Nếu không phải biết Bạch Hoài An ở Cách Lệ Tâm, e rằng Hoắc Tùng Quân sẽ sốt ruột đến mức báo cảnh sát mất.

HoắcTùng Quân về nhà lúc chạng vạng, vốn tưởng rằng trong nhà không có ai, kết quả đứng dưới lầu nhìn thấy xa xa nơi bọn họ ở có ánh đèn.

Tinh thần anh ta chấn động, liền vội vàng xông lên lầu, đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy Bạch Hoài An liền vội vàng thay giày.

Khóe miệng HoắcTùng Quân bất giác nở ra nụ cười, chạy vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng gầy gầy đang bận rộn không ngừng trong phòng khách.

Anh không nhịn được, liền trực tiếp chạy đến chỗ Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An đang thu dọn đồ đạc, bất ngờ không kịp phòng bị đã bị ôm chặt từ sau lưng, cô phản ứng theo bản năng hít sâu một hơi, đang muốn giấy ra, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh mới bình tĩnh lại.

Cô oán trách: “Sao anh lại đột ngột ôm em như thế, dọa em hết hồn” HoắcTùng Quân dường như đem cả khuôn mặt mình chôn vùi ở cổ Bạch Hoài An, tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, hơi thở nóng rực làm cho Bạch Hoài An dựng cả tóc gáy lên, cả người đều cảm thấy không tự nhiên.

“Anh đừng như thế, là lạ ấy” Bạch Hoài An thử đẩy Hoắc Tùng Quân ra nhưng bị anh ôm càng chặt hơn, sức lực như muốn đem cô khảm sâu vào trong cơ thể mình.

“Đã sắp năm ngày rồi..” Thật lâu sau Hoắc Tùng Quân mới phát ra một âm thanh khàn khàn trầm thấp.

“Hử?” Bạch Hoài An không hiểu gì, nhất thời không thể hiểu.

HoắcTùng Quân giải thích: “Anh đã sắp năm ngày không được gặp em rồi, em không biết anh nhớ em chừng nào đâu” Bạch Hoài An nghe vậy, cả người mềm đi, còn có một hơi thở ấm áp đang phả ra trên đỉnh đầu, ngẩng đầu xoa xoa đầu anh: “Em cũng nhớ anh” Nhưng không có cách nào khác, thời gian cấp bách, cô ở bên Cách Lệ Tâm còn có rất nhiều việc bận, căn bản không có thời gian.

HoắcTùng Quân bất mãn cọ cọ cổ cô, không nhịn được cắn vào làn da trắng nõn kia một cái: “Sớm biết thế anh không để em làm rồi, anh cũng không phải không nuôi nổi em” Anh khe khẽ nói, miệng cắn cô, mơ hồ không rõ, tràn đầy ủy khuất.

Rõ ràng là sống cùng nhau, cảm giác như yêu xa vậy.

Bạch Hoài An bị anh cắn đau đến hít sâu một hơi, nhìn thấy cô đau đến kêu lên một tiếng, Hoắc Tùng Quân mới buông ra một chút, nhưng vẫn còn hôn, ở trên cổ cô làm thành những dấu đỏ như những đóa hoa.

“Tùng Quân, anh có thể buông em ra một lát không, em đi thu dọn đồ đạc” Hai má Bạch Hoài An đỏ bừng, lúc cô nói lời này, có chút ngại, lộ ra một chút chột dạ.

Hoắc Tùng Quân hiểu cô bao nhiêu, trong nháy mắt nghe ra cô có chút không bình thường, từ chỗ cổ cô ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách bởi vì vừa mới động tình nhuộm thêm một tầng hơi nước, nhìn qua liền tự hiểu.

“Em thu dọn đồ đạc gì thế?” Bạch Hoài An không dám nhìn vào mắt Hoắc Tùng Quân, né tránh: “Không phải lúc trước đã nói với anh phải đi ra ngoài cùng với Cách Lệ Tâm một tháng rồi sao, em đã nói với anh rồi mà…” Giọng của cô hoàn toàn như không có sức lực, ấp a ấp úng, tuy rằng không cảm thấy chính mình đã làm sai điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, tự nhiên chột dạ.

HoắcTùng Quân hít một hơi sâu, ôm chiếc eo nhỏ của cô càng chặt hơn.

Tình cảm của anh với Bạch Hoài An đang nồng cháy, mới năm ngày không gặp, anh đã nhớ như phát điên.

HoắcTùng Quân lại hít sâu một hơi: “Lần này em đi bao lâu?” “Khoảng hơn một tháng.” Bạch Hoài An không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát chui cả người vào trong lồng ngực anh, ôm lấy eo anh, cọ cọ.

HoắcTùng Quân nghe vậy, bàn tay to nhẹ vuốt ve mái tóc cô, đột nhiên nói: “Anh nhớ là em nói tuần lễ thời trang là tháng bảy tháng tám” Cơ thể Bạch Hoài An cứng đờ, kiên trì nói: “Đúng, đúng vậy” “Bây giờ là cuối tháng năm rồi, em đi ra ngoài một tháng, sẽ là tháng bảy.” Giọng anh ý vị sâu xa, Bạch Hoài An càng không dám ngẩng đầu lên.

“Cho nên nói đúng ra, em chắc là sẽ không về trong ba tháng đúng chứ” Bạch Hoài An cảm thấy trong lời nói có nguy cơ, liền vội vàng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh, một lần rồi lại một lần nữa, cọ cọ từng tí một.

“Ba tháng rất nhanh, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ thường xuyên gọi video, thật đất Cô vừa nói, vừa giơ bốn ngón tay chỉ lên trời, vẻ mặt nghiêm túc: “Em thề với trời.” HoắcTùng Quân cắn chặt răng, sức lực toàn thân bị cô hôn và làm nũng đến mất hết: “Anh tin em mới lạ, năm ngày.

này em đều thường xuyên quên đến điện thoại tắt máy, nếu không phải anh liên hệ với Cách Lệ Tâm, anh còn tưởng rằng em mất tích rồi. Lần này em sắp đi ba tháng, anh không thể mỗi lần đều làm phiền đến Cách Lệ Tâm” Bạch Hoài An nghe câu này, sắc mặt ngượng ngùng: “Lần này em tuyệt đối sẽ không quên sạc điện thoại, thật đấy, càng huống hồ, hơn ba tháng, đâu chỉ có anh nhớ em, em cũng nhớ anh mà” Cô ra vẻ nũng nịu, cuối cùng Hoắc Tùng Quân cũng không so đo với cô nữa.

“Anh giúp em thu dọn đồ đạc” Những ngày này kỹ năng làm việc nhà của Hoắc Tùng Quân đã nâng cao không ít, thu dọn đồ so với Bạch Hoài An càng gọn gàng nhanh nhẹn, rất nhanh đã thu xếp xong hành lý giúp cô rồi.

Bạch Hoài An tự sắp xếp, có thể mang theo những nhu yếu phẩm chỉ đầy một chiếc vali, nhưng Hoắc Tùng Quân không yên tâm về cô, cái gì cũng muốn đem một chút, cho nên bất tri bất giác, sắp xếp thành những hai chiếc vali.

HoắcTùng Quân một mình bận rộn chuẩn bị, Bạch Hoài An bị anh ấn xuống sô pha ngồi nghỉ ngơi.

Cô nhìn hai chiếc vali đây ắp, trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Hành lý của em có phải có chút khoa trương rồi không” HoắcTùng Quân lắc đầu: “Không khoa trương chút nào, em đi tận ba tháng, không phải ba ngày, trong đây có quần áo cho em thay, còn có các loại đồ ăn vặt, ở nước ngoài em ăn cơm có thể không quen, hoặc có thể bận đến quên ăn cơm, trong đây cũng có không ít đồ ăn nhanh, tiện lợi nhanh chóng” Anh vừa nói những thứ mình chuẩn bị, vừa giải thích, Bạch Hoài An thật sự đã bị anh thuyết phục, cảm thấy rất có lý.

Đồ đạc thu dọn xong xuôi, Hoắc Tùng Quân cả người ra một chút mồ hôi, nhìn trên sô pha, cô gái trăng trắng mềm mại ngoan ngoãn năm trên sô pha, đến gần dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy.

Lúc Bạch Hoài An bị ôm lấy, vẫn còn mơ màng. Thanh âm của Hoắc Tùng Quân mang theo ý cười khẽ vang lên bên tai cô: “Hoài An, lúc nào em đi?” “Mai, chuyến bay trưa mai.” Bạch Hoài An mơ mơ hồ hồ, trả lời theo bản năng.

HoắcTùng Quân nghe vậy nở nụ cười trầm thấp: “Tuy rằng thời gian có chút gấp, nhưng có lẽ cũng đủ” Anh ta thấp giọng, vẻ mặt Bạch Hoài An tràn đầy nghỉ vấn: “Đủ gì chứ? Anh còn phải chuẩn bị gì nữa?” Đầu óc cô còn dừng lại ở đoạn thu dọn hành lý, những ngày này dùng não quá nhiều rồi, đến suy nghĩ cũng lười suy nghĩ. Lúc phản ứng trở lại, đã bị Hoắc Tùng Quân cởi sạch, ôm vào nhà tắm.

Hai người vui vẻ tắm uyên ương.

Chính xác mà nói, tắm uyên ương có hai người, nhưng vui vẻ thì chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân.

Bởi vì Bạch Hoài An đã hoàn toàn không một chút sức lực nào, cả người dường như xụi lơ để Hoắc Tùng Quân ôm trong ngực, đến ngón tay cũng lười cử động, trên mặt đỏ ửng.

HoắcTùng Quân toàn bộ quá trình rất chịu khó, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lau khô nước, sấy tóc, cả quá trình rất nhẹ nhàng, cuối cùng mới đem tiểu bảo bối Bạch Hoài An để nằm trong chăn.

Nhưng chính mình cũng lập tức chui vào.

Bạch Hoài An buồn ngủ đến mức mí mắt không thể mở nổi, cảm giác được có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình, cô than vãn một tiếng: “Anh lại muốn gì nữa, em không còn sức lực nữa rồi ..” Nghe giọng cô vừa yêu kiều làm nũng vừa có chút mệt mỏi, ngực Hoắc Tùng Quân nóng rực dán lên bóng lưng gầy yếu của cô, thanh âm khàn khàn: “Không cần em dùng sức, một mình anh là được” Anh nói xong liền bắt đầu một trận triền miên.

Cả người Bạch Hoài An giống như phiêu dạt trong mây, mơ mơ hồ hồ, dưới chân mềm nhữn, không quan tâm gì được.

Trước khi ngủ Hoắc Tùng Quân cũng dùng khá nhiều sức lực, sau khi ngủ dậy cũng tiếp tục, dường như không biết mệt mỏi.

“Hoắc Tùng Quân, đã đủ chưa vậy, em muốn ngủ ..” Giọng Bạch Hoài An khàn khàn không thành câu, nghẹn ngào.

Hoắc Tùng Quân vẹo hai má của cô an ủi: “Em ngủ đi, anh không buồn ngủ.” Bạch Hoài An nghiến răng, không nhịn được tát anh một cái, nhưng cô căn bản không có chút sức lực nào, bàn tay cũng mềm nhũn, đánh trên người Hoắc Tùng Quân chỉ như gãi ngứa.

Hoắc Tùng Quân cầm chặt bàn tay của cô cọ cọ vào hai má: “Ngoan, chúng ta sắp ba tháng mới có thể gặp nhau, em thương xót cho anh đi mà. Ngày mai trên máy bay cũng có thể ngủ bù mà…” Bạch Hoài An nghe vậy, chỉ có thể tùy theo ý anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.