Chương 370:
Bạch Hoài An nhìn những món đồ trang sức này, khóe mắt hơi ướt, lập tức thay toàn bộ trang sức trên người mình.
Cách Lệ Tâm đặc biệt nhạy cảm với khía cạnh này, cô ấy quay đầu liền nhận ra sự thay đổi trang sức trên người cô.
Nhìn những món trang sức tinh xảo, cô ấy liền khen gợi: “Thật đẹp quá, rất hợp với trang phục của cô hôm nay, là anh ấy tặng cô à?” Bạch Hoài An gật đầu, nhưng không hề nói với Cách Lệ Tâm về công dụng của những món trang sức này, mặc dù mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng những món đồ trang sức này có thể được coi là lá bài cuối cùng của cô, thế nên để đề phòng chuyện bất trắc thì vẫn nên một mình cô biết thì tốt hơn.
Khi máy bay cất cánh, Bạch Hoài An nhìn mặt đất dần dần rời xa, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Ngủ đi, chỉ có ngủ mới có thể kiềm chế bản thân không nghĩ đến anh.
Sau khi Bạch Hoài An rời đi, cuộc sống của mọi người vẫn được tiến hành đâu vào đấy.
Chỉ là Hoắc Tùng Quân càng bận rộn hơn, người bị liên lụy như Triệu Khôi Vũ cũng vô cùng khổ sở.
Trước đây có một năm Bạch Hoài An vắng mặt, anh cũng đã từng trải qua loại áp lực lớn này, trong suốt cả một năm đó đầu óc lúc nào cũng căng thẳng. Sau khi Bạch Hoài An quay lại, anh mới được nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian mà Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An yêu nhau là lúc mà Triệu Khôi Vũ được thoải mái nhất.
Bởi vì lúc đó tổng giám đốc Hoắc dễ nói chuyện hơn bao.
giờ hết, hơn nữa đi làm hay tan làm đều rất đúng giờ, rất ít khi tăng ca, họ- những người đi theo Hoắc Tùng Quân đều có một lòng biết ơn mênh mông như nước sông Hồng đối với Bạch Hoài An Bây giờ, Bạch Hoài An phải rời đi ba tháng có nghĩa là họ sẽ phải khổ sở đi theo tổng giám đốc Hoắc ba tháng, và đương nhiên không ai mong đợi Bạch Hoài An sẽ trở về sớm hơn bọn họ.
Triệu Khôi Vũ thầm nghĩ trong lòng, nhưng anh không dám để lộ ra trước mặt Hoắc Tùng Quân, nhìn sự nghiêm túc và căng thẳng trên khuôn mặt tuấn tú của tổng giám đốc Hoắc, anh cũng vô thức nghiêm túc theo.
“Tổng giám đốc Hoắc, Ngô Thành Nam đã vào nhà họ.
Ngô, nghe nói bây giờ đang giao đấu với Trần Bách Nhã. Hai người họ gần như đã ghét nhau đến mức như nước với lửa. Vì chuyện này, ông cụ Ngô có chút không hài lòng với Ngô Thành Nam” Ông cụ Ngô tuổi tác đã cao nên điều ông ấy sợ nhất chính là đời cháu trai làm loạn rồi biến thành chả ra làm sao, kết quả là Ngô Thành Nam mới quay trở lại công ty đã gây gổ với Trần Bách Nhã.
HoắcTùng Quân thuận miệng đáp lại, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Việc điều tra ông Ngô thế nào rồi?” Vẻ mặt của Triệu Khôi Vũ trở nên nghiêm túc, anh vô thức chau mày: “Sau khi ông ta rời khỏi nhà họ Ngô, ông cụ cứ gióng trống khua chiêng tìm bọn họ vậy nên ông ta và vợ cứ tránh tránh trốn trốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác thế nên những thông tin hữu dụng có thể tìm được là rất ít” Anh nói rồi cúi đầu xem những tư liệu trong điện thoại, rồi nói : “Cho đến nay, chúng tôi mới chỉ tìm thấy một thông tin khá quan trọng. Vào ngày ba tháng năm, cách đây 28 năm trước, vợ ông ta đã sinh một bé trai tại một bệnh viện ở thị trấn hẻo lánh” “Có thể vì ông ta sợ bị ông cụ Ngô điều tra ra nên họ chỉ ở lại phòng khám một ngày rồi vội vàng rời đi, sau đó thì hoàn toàn không có tung tích, mãi cho đến khi qua đời, Ngô Thành Nam đã mang theo hũ tro cốt và cả bức thư viết tay của cha mẹ trở về nhà họ Ngô” HoắcTùng Quân cau mày một lúc rồi nói: “Ngô Thành Nam năm nay 28 tuổi, sinh nhật cũng là ngày ba tháng năm, cậu có chắc thông tin được tìm thấy là thật không?” Có điều gì sai sai ở đây thì phải, bọn họ đã kiểm định được Ngô Thành Nam và ông cụ Ngô không có quan hệ huyết thống nhưng số tuổi, ngày sinh của Ngô Thành Nam và cả bức thư viết tay, hũ tro cốt đều là bằng chứng xác thực, rốt cuộc là đã sai ở nút thắt nào chứ? Triệu Khôi Vũ vội vàng nói: “Thực sự là sự thật, tôi còn có ảnh chụp ở đây” Anh đưa cho Hoắc Tùng Quân xem ảnh chụp trên điện thoại.
Trong bức ảnh quả thật là ông Ngô đang dìu một người phụ nữ đang mang bụng to, có lẽ bức ảnh này là được chụp một cách ngẫu nhiên nhưng vừa hay là hai người bọn họ vô tình bị chụp được, thật trùng hợp là ở sảnh bệnh viện phía sau lưng ông ta có một màn hình hiển thị thời gian mờ ảo. Đúng là 28 năm trước, ngày ba tháng năm.
“Hơn nữa, phía bên ông cụ Ngô đã xác nhận rằng tro cốt thực sự là của ông Ngô và vợ ông ấy” HoắcTùng Quân nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ mặt trầm mặc.
Nếu như chứng cứ của Ngô Thành Nam là thật, và anh ta lại được kiểm chứng không phải con cháu nhà họ Ngô thì chỉ có một khả năng là anh ta đang mạo danh cậu chủ thật sự của nhà họ Ngô.
Với sự độc ác và tàn nhãn của Ngô Thành Nam, cậu chủ thật sự của nhà họ Ngô e rằng lành ít dữ nhiều, khả năng cao là anh ta đã qua đời rồi.
Sau khi anh nói ra suy đoán này, Triệu Khôi Vũ gãi đầu: “Tổng giám đốc Hoắc, Ngô Thành Nam lúc tám tuổi có lẽ không nghĩ đến việc giết người đâu” Mới có tám tuổi mà, vài đứa trẻ vẫn còn đang nghịch bùn, làm sao mà có gan lớn đi giết người được chứ? Hoắc Tùng Quân cười khẩy: “Trong những gia đình giàu có, những đứa trẻ tám tuổi đôi khi còn hung ác hơn cả người lớn” Trẻ con thường thường là ngây thơ nhưng tàn nhẫn, nếu một đứa trẻ không được giáo dục một cách có hệ thống về đạo đức thì nó thường sẽ không có điểm giới hạn, nó sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích của bản thân.
Nếu trước năm tám tuổi Ngô Thành Nam đã phải trải qua tình cảnh tiêu cực gì thì có lẽ sẽ còn ác độc và tàn nhẫn hơn những gì mà họ tưởng tượng.
Triệu Khôi Vũ ngẩn người, cứ nghĩ đến việc một đứa trẻ tám tuổi ra tay giết hại bạn cùng tuổi với mình mà bất giác rùng mình.
“Nếu theo như suy đoán của anh như thế thì tôi nghi ngờ ông Ngô và vợ cũng bị Ngô Thành Nam giết chết.” Những lời này nói ra, hai người đều sửng sờ một lúc, hai mắt nhìn nhau, đồng thời đều cảm thấy sợ hãi.
“Đi kiểm tra đi” Hoắc Tùng Quân ra lệnh với vẻ mặt trầm xuống, Triệu Khôi Vũ cũng lập tức căng thẳng, nghiêm túc gật đầu: “Vâng!” Lúc này trong nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam đã từ công ty trở về, vừa bước vào cửa liên nghe thấy một giọng nữ dịu dàng phát ra từ phòng khách, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ông cụ cười lớn, từ xa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ông.
Có khách sao? Sự thù địch giữa hai lông mày lập tức tiêu tan, lộ ra vẻ dịu dàng, anh ta nhấc chân bước về phía âm thanh phát ra.
Ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, đối diện với một gia đình ba người. Một đôi nam nữ trung niên lớn tuổi đang ngồi uống trà, khóe miệng nở nụ cười, ngồi bên cạnh là con gái của họ, anh không nhìn rõ mặt vì lưng quay về phía anh, nhưng giọng nói thì trong trẻo, nói những lời dí dỏm chọc cho ông cụ cười.
Đây hẳn là những gì ông nội đã từng nói với anh trước đây, đây là người bạn đời của anh, một cô gái họ Trương từ nước ngoài trở về.
Ông cụ Ngô thấy Ngô Thành Nam từ bên ngoài đi vào, vội vàng vẫy tay với anh: “Thành Nam, cháu về rồi đấy à, mau lại đây, ông sẽ giới thiệu với cháu” Ngô Thành Nam kiểm soát lại tâm trạng, mỉm cười đi về phía ông cụ.
Khi đi đến bên cạnh ông cụ, anh mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo của cô gái họ Trương.
Dáng vẻ vô cùng đoan trang và tự tin, bởi vì cô ấy còn trẻ nên trong đôi mắt vẫn ánh nên sự đơn thuần, nụ cười thanh tú, giữa hai lông mày không có bất kì sự giận dữ nào.
Đây là một cô gái hoàn toàn khác với anh, thoạt nhìn đã biết là một cô gái được lớn lên trong sự chiều chuộng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, dường như không ác ý nào của thế gian này có thể tiêm nhiễm được.
“Thành Nam, việc này ông cũng đã từng nói với cháu rồi, đây là cô gái nhà họ Trương, Trương Kim Liên, vừa từ nước ngoài trở về” “Kim Liên, đây là cháu trai của ông, Ngô Thành Nam” Ngô Thành Nam mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, đưa tay ra về phía cô ấy rồi nói: “Cô Trương, chào cô” Phải nói là ngoại hình của Ngô Thành Nam cũng không tệ, sau khi cải trang xong quả thực là có chút quyến rũ.
Hai má Trương Kim Liên có hơi đỏ lên, cô ấy đưa tay ra bắt tay với anh: “Cậu Ngô, chào anh” “Không cần phải khách sao đâu, mọi người cứ thoải mái đi, Thành Nam à, ông và chú Trương thím Trương đây còn có chuyện cần nói, con dẫn Kim Liên ra vườn hoa đi dạo đi” Ngô Thành Nam gật đầu, anh chào cặp vợ chồng nhà họ Trương rồi dẫn Trương Kim Liên ra khỏi phòng khách.
Hai vợ chồng nhà họ Trương cứ nhìn chăm chằm vào.
bóng lưng anh, đặc biệt là vị trí của bàn chân, nhìn thấy anh bước ra ngoài rồi họ mới thu lại ánh nhìn.
Nhà họ Ngô có ý muốn kết thông gia với họ, nhà họ Trương thì rất hài lòng với điều kiện của nhà họ Ngô, nhưng lại có chút do dự với Ngô Thành Nam. Họ nhận được thông tin rằng Ngô Thành Nam có vấn đề về chân và họ không muốn con gái yêu quý của mình kết hôn với một người đàn ông què.
Lần này đến đây, cũng là muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Thành Nam.
Vừa nãy họ cứ nhìn chằm chằm Ngô Thành Nam, nhưng nhìn thấy anh bước đi với tư thế rất bình thường, không giống như lời đồn đại đó, họ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm và rất hài lòng với Ngô Thành Nam.
Hơn nữa nhìn thấy cô con gái có vẻ cũng có chút rung động với anh, trong lòng cũng có ý nghĩ kết thông gia.
Ông cụ Ngô là người có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa ánh mắt của vợ chồng họ quá rõ ràng, sao có thể không nhận ra được. Dù trong lòng không vui nhưng vẫn cố nhãn lại, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nếu đây là con gái ruột yêu quý của mình, thì e rằng cũng sẽ chọn con rể kỹ lưỡng như thế, sẽ không cho phép con gái mình gả cho một chàng trai không tốt được.
Mãi đến khi họ lộ ra vẻ hài lòng trên gương mặt, trong lòng ông mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra cuộc hôn nhân của cháu trai có lẽ đã ổn thỏa.
Quả nhiên, vợ chồng nhà họ Trương ngồi xuống và câu đầu tiên nói chính là: “Ông cụ Ngô, chúng ta hãy bàn về hôn sự của hai đứa nhỏ đi: Ông Ngô mỉm cười: “Được” Đứa cháu nhỏ của ông cuối cùng cũng phải kết hôn rồi, cô gái nhà họ Trương này tính tình tốt, nhân cách tốt, có một người con gái tốt như vậy ở bên chăm sóc nó thì mình cũng an tâm rồi.