Chương 422:
“Ngô Thành Nam, anh muốn làm gì?!”
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân nghiêm khắc, ánh mắt cực kỳ có cảm giác áp bách nhìn chằm chằm Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam mới phản ứng lại, hung hăng rút tay mình ra khỏi tay của anh, ánh mắt âm trầm mà nhìn thoáng qua mẹ Hoắc, sau đó tầm mắt đặt ở trên người Hoắc Tùng Quân.
Anh ta mở miệng với cái giọng khàn khàn: “Hoắc Tùng Quân, anh nên hiểu rõ một chút rằng là do mẹ của anh không phân rõ xanh đỏ đen trắng, vừa đi lên liền tát tôi một cái, chẳng lẽ tôi không thể đánh trả lại sao? Đây là cái đạo lý gì chứ, đừng tưởng răng Hoắc Kỳ mấy người có quyền có thế là có thể lấy một tay che trời!”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lẽo mà nhìn về phía anh ta: “Vì sao mẹ tôi lại tát anh một cái này, có lẽ người khác không hiểu lắm, nhưng chả lẽ trong lòng anh lại không biết rõ sao, anh có chắc rằng anh muốn tôi nói ra ngay bây giờ không?”
Anh nói rồi liếc mắt nhìn Trương Kim Liên bên cạnh anh ta một cái.
Ánh mắt Ngô Thành Nam biến đổi, khẩn trương mà nhìn về phía Trương Kim Liên, thấy mặt cô ấy đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trong lòng anh ta rùng mình, những chuyện trước kia anh ta làm, Trương Kim Liên không hề biết gì cả. Tuy rằng anh ta cũng không thích Trương Kim Liên đến như vậy, nhưng trước mắt thì cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất đối với nhà họ Ngô, có thể cho mang đến cho anh ta trợ lực rất lớn.
Huống hồ còn sắp đính hôn tồi, không thể để chuyện gì xảy ra được.
Cuối cùng Ngô Thành Nam vẫn không làm gì, chỉ liếc mắt nhìn ba người một cách hận thù rồi tìm đại một cái cớ kéo Trương Kim Liên rời đi.
Tuy rằng Trương Kim Liên đơn thuần nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc, mơ hồ có thể phát hiện ra cái gì, cúi đầu nhíu nhíu mày.
Lúc bị Ngô Thành Nam kéo đi, cô ấy còn bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hoài An, gương mặt hồng hồng mà phất tay chào tạm biệt với cô.
Bạch Hoài An bị động tác tận dụng mọi thứ của cô ấy làm cho có chút dở khóc dở cười, cũng phất phất tay lại với cô ấy.
“Ha, Hoài An, thoạt nhìn thì vị hôn thê này của Ngô Thành Nam còn rất thích con nhỉ”
Mẹ Hoắc suýt chút nữa bị đánh mà trên mặt lại không có một chút khói mù gì, bà ấy cũng chú ý tới động tác của Trương Kim Liên rồi nhìn về phía Bạch Hoài An trêu chọc: “Sức hấp dẫn của con còn rất lớn đó nhỉ, ngay cả vị hôn thê của kẻ thù mà cũng có thể hấp dẫn được”
“Bác gái!” Bạch Hoài An tức giận mà nói bà ấy một tiếng: “Vừa rồi suýt chút nữa bác đã bị Ngô Thành Nam đánh đó, bác còn có tâm trạng nói giỡn sao”
Mẹ Hoắc không để ý chú nào mà nói: “Thằng nhóc Ngô Thành Nam này không dám đánh bác đâu, huống hồ không phải nó cũng chưa đánh sao, bác còn đánh được nó được một cái, thật là hả giận.”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân có chút trầm, liếc mắt nhìn mẹ Hoắc một cái, giọng nhàn nhạt nói: “Mẹ, vừa rồi mẹ đã xúc động quá rồi.”
Lúc anh chưa lên tiếng nói chuyện, mẹ Hoắc còn rất đắc ý với một cái tát vừa rồi, hiện tại khi vừa mới bị Hoắc Tùng Quân nói như vậy, mẹ Hoắc im lặng ngay lập tức, còn có chút ủy khuất.
“Chỉ là mẹ không thích Ngô Thành Nam này, trước kia nó còn muốn giết con và Hoài An mà, chuyện tiệc đính hôn quan trọng như vậy mà nó cũng cạnh tranh với nhà chúng ta, mẹ vừa nhìn thấy mặt của nó là lòng bàn tay lại thấy ngứa, hận không thể tát cho nó một cái”
Cho nên muốn mà chưa nghĩ nên bà ấy liền trực tiếp xông lên.
Bạch Hoài An xoa xoa tay, tính cách này của mẹ Hoắc chỉ sợ là cả đời này cũng không thể thay đổi được, hận thì muốn nó chết, ghét cái ác như kẻ thù.
Hoắc Tùng Quân thở dài, trong mắt toát ra một chút không tán đồng.
“Tâm tư của Ngô Thành Nam này quá thâm sâu, hơn nữa sau khi chân của anh ta không khôi phục lại được nữa thì nội tâm còn có chút vặn vẹo, ai cũng không thể đoán được rằng một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, con sợ anh ta sẽ ghen ghét mà trả thù mẹ vì cái tát này”
Bị anh nói như vậy, mẹ Hoắc đột nhiên nhớ tới ánh mắt âm trầm độc ác của Ngô Thành Nam trước khi rời đi, ngay lập tức bị giật mình một cái, nghĩ lại trong lòng mà thấy sợ.
“Suýt chút nữa mẹ đã quên, hiện tại Ngô Thành Nam này không thể đối xử được như người bình thường, thăng nhóc này vừa ác độc lại vừa biến thị Mẹ Hoắc nói rồi xoa xoa ngực mình, ngay lập tức cũng chả còn hứng thú mua sắm gì nữa, thay quần áo trên người rồi bảo Hoắc Tùng Quân đưa hai người về nhà.
Nhìn mẹ Hoắc bước nhanh đi phía trước, Bạch Hoài An có chút lo lắng mà nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, lời anh vừa mới nói là thật sao? Ngô Thành Nam sẽ trả thù bác gái vì một cái tát đó sao?”
Hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, Ngô Thành Nam ở trong tối, cho dù có phòng bị cũng chỉ có thể phòng bị được vài lúc thôi chứ không có khả năng phòng bị cả đời.
Thấy cô lo lắng sốt ruột, Hoắc Tùng Quân nhéo nhéo tay cô, trấn an nói: “Yên tâm, trong khoảng thời gian này Ngô Thành Nam phải lo chuyện đính hôn nên không có sức lực mà ra tay với chúng ta đâu.”
“Vậy sau khi lễ đính hôn kết thúc thì sao?” Bạch Hoài An hỏi.
Hoắc Tùng Quân cong cong khóe môi: “Tiệc đính hôn của anh ta sẽ không thành công đâu. Cho dù nhà họ Trương vẫn nhận hôn ước này thì chỉ sợ trong lòng cũng sẽ tồn tại một chút không vừa ý, anh ta còn phải bận xử lý quan hệ giữa hai nhà, không rảnh để ra tay với chúng ta đâu”
Nhưng mà để đề phòng chẳng may có chuyện gì xảy ra thì vẫn nên phái người bảo vệ mẹ và Hoài An cho thật tốt.
Bên ông nội vẫn có mọi người xung quanh bảo vệ, cảm giác tồn tại của bố Hoắc ở nhà họ Hoắc rất thấp, Ngô Thành Nam cũng không có khả năng động tay động chân với ông ấy, nói khó nghe thì chính là bởi vì không có giá trị gì để động tới.
Trải qua chuyện lúc trước, cho dù Ngô Thành Nam thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, phải bảo đảm là trăm phát trăm trúng, không có khả năng ra tay tùy tiện.
Bạch Hoài An nghe xong, ánh mắt hình như có suy nghĩ riêng, nhưng mà trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn mẹ Hoắc hấp tấp đi phía trước, khóe miệng nở một nụ cười.
Mọi người vừa về đến nhà thì đã tới giờ ăn cơm trưa.
Lúc này, ông nội đang ở trên lầu ngủ trưa, phòng khách chỉ có một mình bố Hoắc đang đọc báo chờ mọi người về.
Nhìn thấy mẹ Hoắc, ông ấy vừa định chào hỏi thì lại thấy mẹ Hoắc như Hoa Hồ Điệp mà tiến tới, dựa vào lòng ông rồi ôm lấy một cách gắt gao, bắt đầu kể khổ.
“Làm em sợ muốn chết, vừa rồi bọn em gặp được Ngô Thành Nam ở khu mua sắm, thế nhưng cậu ta còn muốn đánh em, nếu không phải Tùng Quân nhà chúng ta phản ứng nhanh thì có lẽ em đã bị thằng nhóc.
đó đánh trước bao con mắt rồi, nếu bị nhiều người nhìn thấy như vậy thì em cũng chẳng còn mặt mũi nào để đi ra ngoài nữa”
Mẹ Hoắc nói xong rồi bụm mặt, ghé vào trong lồng ngực bố Hoắc, thoạt nhìn rất đáng thương.
Sau khi Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đi vào xong nghe được những lời này đều trầm mặc.
Bạch Hoài An nhìn mẹ Hoắc đánh trước nhưng lại cực kỳ tự nhiên mà đem nồi ném hết lên trên người Ngô Thành Nam, thế là đủ rồi.
Đẳng cấp này quả nhiên rất cao, nếu không phải cô cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ Hoắc giơ tay đánh người trước thì chỉ sợ cô cũng sẽ tin những lời này của bà ấy.
Bố Hoắc phụ hoạ theo vợ, trong giọng nói tất cả đều là phẫn nộ: “Cái thằng nhãi ranh này lại dám ra tay với người lớn sao, anh phải tìm một cơ hội để nói chuyện lại với ông cụ Ngô mới được, xem xem tại sao ông ta lại dạy được một thằng cháu trai không hiểu lễ nghĩa như thế này”
Mẹ Hoắc nghe vậy thì ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng mà nhìn ông ấy: “Hay là thôi đi, rốt cuộc thì cậu ta vẫn chưa đánh, có thể là do chúng em nói chuyện không dễ nghe nên mới chọc tức cậu ta. Chúng em cũng không có biện pháp nào khác, chuyện ngày hôm qua thật sự khiến người khác tức giận, căn bản em không không chế được bản thân mình”
Bố Hoắc làm mặt đau lòng: “Thật là ủy khuất cho em rồi, gần đây em có muốn mua gì không, anh mua cho em, em đừng buồn phiền nữa”
Sau đó mẹ Hoắc liền cực kỳ tự nhiên, không chút dấu vết mà lấy được kho vàng từ bố Hoắc.
Chờ bà ấy vui vẻ mà lên lầu xong, bố Hoắc mới nhìn về phía Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An nói: “Rốt cuôc hôm nay đã xảy ra chuyện gì”
“Thì ra bác không tin lời mà bác gái nói sao!” Bạch Hoài An không tự chủ được mà kinh ngạc ra tiếng.
Nhận thức được mình đang nói cái gì xong thì cô vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng mà nhìn bố Hoắc một cái.
Bố Hoắc lắc đầu cười nhẹ: “Bác và bác gái con đã sống với nhau hơn nửa đời người rồi, sao có thể không hiểu rõ tính cách của bà ấy chứ. Cho dù tính cách của Ngô Thành Nam khốn nạn đến nỗi như thế nào thì cũng không có khả năng tự nhiên ra tay với bà ấy ở trước mặt mọi người, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, là bà ấy gây ra, có phải hay không?”
Bạch Hoài An nhìn bố Hoắc, biểu cảm cực kỳ bội phục.
Cô vẫn luôn cho rằng cảm giác tồn tại của bố Hoắc ở nhà họ Hoắc cực thấp, vì ông ấy có một người bố uy nghiêm cường thế, lại có một người con trai tài giỏi đẹp trai, ông ấy thì chỉ nửa vời, sống cực kỳ khác biệt.
Không nghĩ tới thế nhưng ông ấy cũng là một người nhìn thấu mọi chuyện.
Hơn nữa, mặc dù đã biết rõ mẹ Hoắc nói hươu nói vượn nhưng ông vân diễn kịch với bà ấy, làm như mong muốn của bà, tình cảm như vậy cũng khiến ngưởi khác cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Hoắc Tùng Quân kể lại chuyện vừa xảy ra ở khu mua sắm cho ông ấy một lần.
Bố Hoắc nghe xong thì nhíu chặt mày lại: “Ngô Thành Nam này quả nhiên rất khác so với trước kia, trước kia anh ta còn cân nhắc một chút, nhưng hiện tại quả nhiên là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm”
Nhưng mà cho dù có nguy hiểm thật thì bọn họ vẫn nắm giữ nhược điểm của Ngô Thành Nam, chỉ cần anh ta bị ông cụ Ngô ghét bỏ, hoặc là khi tìm được người thừa kế chân chính của nhà họ Ngô rồi thì đó chính là cơ hội để thu thập Ngô Thành Nam.
Từ trước tới nay Hoắc Tùng Quân không để Ngô Thành Nam vào mắt, nhưng thật ra cũng sẽ tài trí dùng một chút tâm tư, nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức trông gà hoá cuốc.
Tuy rằng không có cách nào để đoán được động tác tiếp theo của Ngô Thành Nam là gì, nhưng mà giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cuối cùng thì vẫn có biện pháp để giải quyết.