Chương 466:
Diệp Văn Bình đang nghĩ xem làm cách nào để khuyên nhủ con gái của mình nhưng ông ta lại không ngờ rằng Diệp Lan lại chủ động nói muốn rời khỏi Thành phố An Lạc, trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta gật đầu với cô ta: “Con lên phòng thu dọn đồ đạc của mình đi, tối nay chúng ta sẽ đi luôn”
Giọng điệu của ông ta rất nghiêm túc, tuy Diệp Lan không biết được lý do tại sao lại phải đi vội như thế nhưng cô ta vẫn rất ngoan ngoãn đi lên tầng. Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn sang Triệu Khôi Vĩ đang ở bên cạnh xe, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy khiến cô ta sợ hãi rụt người lại, cũng không ngoảnh đầu mà đi thẳng lên trên tầng luôn.
Bây giờ Diệp Lan thật sự rất sợ nhà họ Hoắc và cả những người ở bên cạnh Hoắc Tùng Quân nữa.
Đợi sau khi Diệp Lan rời đi, Diệp Văn Bình nhìn Triệu Khôi Vĩ bằng ánh mắt sâu xa, ông ta nói: “Cảm ơn trợ lý Triệu đã tha cho hai bố con chúng tôi, tối nay chúng tôi sẽ rời khỏi Thành phố An Lạc ngay, sau này sẽ không bao giờ về đây nữa”
Ánh mắt của Triệu Khôi Vĩ bình tính, ngoại trừ lúc đối diện với ông chủ của mình ra thì lúc nào anh ấy cũng hờ hững với người khác như thế, trông có vẻ anh ấy là một người không dễ gần lắm.
“Ông không cần cảm ơn tôi đâu, nếu ông muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi ấy”
Nếu như dựa theo tính cách trước đây của tổng giám đốc Hoắc thì e là hai bố con Diệp Văn Bình phải bị lột da mới phải nhưng mà mợ chủ mang thai rồi. Tổng giám đốc Hoắc cũng vì muốn tích phúc cho đứa trẻ ở trong bụng cô nên đã nương tay với hai bố con nhà này rất nhiều. Dù sao thì bọn họ cũng không thật sự làm ra chuyện gì quá quá quất cả.
Diệp Văn Bình nghe thấy thế thì ngớ người ra luôn, tâm trạng của ông ta rất phức tạp. Lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Hoắc Tùng Quân thì ông ta đã bị khí thế trên người anh dọa sợ rồi, ông ta còn tưởng rằng anh là một người không có tình người nữa chứ.
Ông ta suy nghĩ một lúc rồi vẫn lên tiếng nói với Triệu Khôi Vĩ rằng: “Vậy thì làm phiền trợ lý Triệu gửi lời cảm ơn của tôi đến tổng giám đốc Hoắc nhé. Tuy chuyện này là do Ngô Thành Nam xúi giục nhưng dù sao.
thì tôi cũng có lỗi. Nếu như Hoắc Kỳ cần tới tôi thì có thể gọi tôi tới bất cứ lúc nào, mọi người bảo tôi làm chuyện gì cũng được.”
Triệu Khôi Vĩ nhíu chặt mày lại, anh ấy thật không ngờ rằng một người đàn ông có tố chất tâm lý yếu, nhu nhược như Diệp Văn Bình lại nói ra những lời như thế này đấy.
Triệu Khôi Vĩ gật đầu nói: “Được thôi, ông mau lên tầng đi, lát nữa tôi sẽ đưa mấy người tới sân bay”
“Tiễn phật phải tiễn đến tây kinh, vì tránh để cho Ngô Thành Nam lấy được tài liệu rồi sẽ đột nhiên sai người đi giết người diệt khẩu. Triệu Khôi Vĩ nghĩ tự mình đưa hai bố con Diệp Văn Bình đi sẽ tốt hơn.
Một buổi tối hỗn loạn, sau khi đưa bố con Diệp Văn Bình và Diệp Lan rời đi thì nhà họ Hoắc đã cho người âm thầm đi theo dõi tình hình của Ngô Thành Nam nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào cả.
Xem ra Ngô Thành Nam đã tự có dự tính của mình hết cả rồi, anh ta đã nắm chắc chuyện ngày mai trong tay thế nên anh ta mới không quan tâm đến một kẻ nhãi nhép như Diệp Văn Bình, tự mình nghĩ rằng đã nắm được hai bố con họ trong tay.
Lúc Triệu Khôi Vĩ báo cáo chuyện này cho Hoắc Tùng Quân biết, Hoáắc Tùng Quân chỉ trả lời anh ấy bằng một nụ cười mỉa mai: “Phải nhờ cậu chuyện ngày mai rồi, cậu không cần giữ lại một chút mặt mũi nào cho Ngô Thành Nam đâu: “Vâng thưa tổng giám đốc Hoắc” Ánh mắt Triệu Khôi Vĩ hừng hực, kiểu nóng lòng muốn thử.
Trong bữa tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam xảy ra chuyện khiến dư luận xôn xao. Anh ta vì muốn ém chuyện này xuống, sau khi biết được chuyện Bạch Hoài An bị người ta bắt cóc thì nói dối bịa đặt khắp nơi nhằm hủy hoại đến danh tiếng của bà chủ và tổng giám đốc Hoắc.
Tất nhiên Triệu Khôi Vĩ sẽ không thể nào đứng nhìn được rồi.
Sáng ngày mai Triệu Khôi Vĩ muốn thay mặt tổng giám đốc Hoắc gặp gỡ tên khốn Ngô Thành Nam này.
Buổi tối mùa hè rất ngắn, năm giờ sáng ngày hôm sau trời đã sáng trưng rồi. Ngô Thành Nam đã sửa soạn bản thân mình từ rất sớm, tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, tinh thần phơi phới, sự u ám trên gương mặt anh ta cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.
Lúc Ngô Thành Nam xuống tầng thì vừa khéo nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha uống trà.
Người lớn tuổi thường dậy rất sớm, ông cụ nghe thấy trên tầng có tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn.
Khi thấy ông cụ nhìn mình, Ngô Thành Nam mỉm cười: “Ông ơi, ông dậy sớm thật đấy, sao ông không ngủ thêm một chút nữa ạ”
Ánh mắt của ông cụ nặng nề vẻ nghiêm túc nói: “Cháu muốn đi tham dự cuộc đấu thầu à, vì mảnh đất trống ở ngoại ô thành phố kia sao?”
Lúc nói chuyện Ngô Thành Nam đã đi tới trước mặt ông cụ Ngô rồi, anh ta khẽ dừng bước rồi thành thật nói: “Vâng thưa ông nội”
Ông cụ Ngô nhíu chặt mày lại rồi nói: “Hoắc Tùng Quân muốn có được mảnh đất kia là vì bọn họ đã có được hết hết gia sản của nhà họ An rồi. Có được mảnh đất kia có thể sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho nhà họ Hoắc. Cháu cần mảnh đất kia làm gì cơ chứ, chỉ vì nhà họ An đã nhường có chúng ta một chút sản nghiệp nhỏ nhoi mà cháu lại muốn tốn nhiều tiền như thế này sao? Ngô Thành Nam cháu đang mua bán lỗ vốn đấy: Giọng điệu của ông cụ uy phong còn mang theo một chút bất đắc dĩ nữa.
Ông ta không để ý tới chuyện cháu trai mình háo thắng nhưng ông ta không muốn anh ta vì háo thắng mà làm ra những chuyện không có lý trí. Hiện giờ rõ ràng Ngô Thành Nam đã bị thù hận với Hoắc Tùng Quân che mắt nên đã mất hết đi lý trí rồi.
Ông ta nói như thế là vì muốn khuyên nhủ Ngô Thành Nam, nhưng anh ta lại nghe ra ông nội đang dạy dỗ anh ta. Dường như những lời nói này của ông cụ đang với với anh ta rằng anh ta không có điểm nào sánh bằng Hoắc Tùng Quân vậy, khiến anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận.