Chương 467
Cảm xúc bộc phát, lúc nói chuyện giọng điệu của Ngô Thành Nam không khỏi lạnh lùng cứng rắn hơn một chút: “Ông nội, ông không cần lo lắng chuyện này đâu ạ. Lúc trước ông nói cháu chính là người thừa kế của Ngô Thị. Cháu sẽ tự xem xét chuyện này. Nếu như ông cứ khăng khăng phủ nhận cháu thì chỉ khiến cháu càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn thôi: Anh ta nhất định phải chứng minh rằng anh ta không hề thua kém gì Hoắc Tùng Quân cả. Anh ta muốn một người vênh vênh váo váo như Hoắc Tùng Quân phải rơi xuống vũng bùn, anh chỉ có thể nằm trên mặt đất ngước nhìn anh ta thôi.
Ông cụ bị những lời nói này của Ngô Thành Nam làm cho tức giận đến đau thắt tim, ông ta che ngực mình rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như hôm nay ông bắt cháu ở nhà không đến chỗ đấu thầu nữa thì có phải cháu cũng không cần một người ông nội như ông nữa đúng không?”
Ngô Thành Nam dừng lại một chút, anh ta cố gắng đè nén sự giận dữ trong lòng mình lại, vẻ mặt u ám nói: “Ông nội, ông đang nói gì vậy ạ, chuyện này rất quan trọng với cháu, ông đừng tùy ý như thế nữa. Cháu nhất định phải có được mảnh đất này trong tay, cháu không thể nhường nó cho Hoắc Tùng Quân được”
“Ngô Thành Nam” ông cụ Ngô tức giận thét lên một tiếng, ông ta vừa định lên tiếng thì lại bị Ngô Thành Nam ngất lời luôn.
“Ông ơi! Hoắc Tùng Quân hại cháu khiến chân cháu không thể đi lại bình thường được, anh ta biến cháu thành trò cười trong mắt người khác, cháu không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế đâu. Hơn nữa chuyện Trương Kim Liên hủy hôn với cháu khó tránh khỏi có liên quan đến Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An”
Ngô Thành Nam nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy thù hận. Mấy ngày hôm nay anh ta luôn tìm cách để cứu vãn cuộc hôn nhân này nhưng cho dù anh ta có uy hiếp dụ dỗ đến cỡ nào thì nhà họ Trương cũng không chịu đồng ý, thái độ của Trương Kim Liên cũng rất kiên định. Rõ ràng lúc trước Ngô Thành Nam có thể cảm nhận được Trương Kim Liên có thiện cảm với mình mà.
Lúc trước anh ta luôn nghỉ ngờ có phải Bạch Hoài An đã nói gì đó với Trương Kim Liên nên anh ta đã cố tình đi điều tra camera theo dõi trong ngày đính hôn đó. Hình ảnh ở trong camera theo dõi cũng rất rõ ràng.
Đúng là Trương Kim Liên đã nói chuyện với Bạch Hoài An sau đó cô ta đã chạy đến bàn bạc với mẹ Trương và bố Trương sau đó thì từ hôn.
Bằng chứng rõ ràng cộng thêm thù mới hận cũ nữa, Ngô Thành Nam thật sự rất muốn giết chết vợ chồng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, hai người này đúng là khắc tinh của anh ta mà.
Nay có được cơ hội đì Hoắc Tùng Quân sao anh ta có thể trơ mắt bỏ qua nó được cơ chứ.
Ông cụ Ngô thở phì phò, Ngô Thành Nam cũng cảm thấy thái độ của mình hơi cứng nhắc. Hiện giờ Ngô Thị vẫn do ông cụ Ngô quyết định, quyền người thừa kế của anh ta cũng có liên quan chặt chẽ tới ông ta, anh ta chậm rãi bổ sung thêm.
“Ông ơi, ông không cần phải lo lắng đâu ạ, cháu biết ý định của Hoắc Thị, cháu cũng tự có tính toán của riêng mình mà”
Ông cụ Ngô nhìn chằm chăm Ngô Thành Nam, một lúc lâu sau ông †a mới chống gậy đứng dậy quay lưng về phía Ngô Thành Nam, giọng nói mang theo một chút già nua và mệt mỏi: “Tùy cháu vậy, cháu nghĩ kỹ là được”
Ông ta nuôi dưỡng Ngô Thành Nam bao nhiêu năm như thế, đúng bị dạy hư rồi. Không, nói đúng hơn thì là bắt đầu từ khi Ngô Thành Nam bước chân vào nhà họ Ngô thì tính tình của anh ta đã thế rồi, ông ta nuôi dưỡng anh ta bao nhiêu năm như thế cũng không làm anh ta thay đổi được.
Lần này ông cụ Ngô thật sự rất thất vọng về Ngô Thành Nam, lòng dạ của đứa cháu này của ông ta quá hẹp hòi, làm việc gì cũng không có nguyên tắc bất chấp mọi thủ đoạn, làm việc theo cảm tính, không có điểm nào giống bố của anh ta hay là giống ông ta cả.
Ông cụ Ngô nói thế xong thì cũng không nói thêm gì nữa, sau đó ông ta rời khỏi phòng khách.
Vẻ mặt Ngô Thành Nam u ám, anh ta nhìn theo bóng lưng rời đi của ông cụ Ngô trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
Lúc trước tuy anh ta không quan tâm tới tài sản của nhà họ Ngô nhưng anh ta rất tôn trọng ông nội. Điều đó xuất phát từ tận trái tim của anh ta nhưng giờ đây anh ta lại bị ông cụ liên tục phủ nhận, Sự tôn trọng lúc trước đã biến thành oán giận hết rồi.
Xe đã được chuẩn bị xong rồi, tài xế đứng bên cạnh xe nhìn thấy Ngô Thành Nam nổi giận đùng đùng đi tới, khắp người tản ra một loại u ám tàn bạo, khiến người ta nhìn thôi đã nơm nớp lo sợ rồi.
Tài xế không dám ho he câu nào, anh ta vội vội vàng vàng lái xe đi về phía nơi đấu thầu.
Buổi đấu thầu sẽ bắt đầu lúc bảy rưỡi sáng. Lúc bảy giờ đại diện của các công ty đều đã lục tục đến rồi.
Lú Ngô Thành Nam xuống xe vừa hay nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ cũng đang xuống xe.
Quả nhiên giống như trong dự đoán của anh ta Hoắc Tùng Quân không tự mình tới đây mà bảo trợ lý riêng của mình thay mặt cho Hoắc Thỉ tới.
Mới vừa rồi Ngô Thành Nam cãi nhau với ông cụ Ngô nên không vui vẻ gì, bây giờ anh ta đang cố nén cơn giận ở trong lòng. Anh ta muốn trút hết cơn giận ở trong lòng mình nên đã đi về phía của Triệu Khôi Vĩ rồi nhìn anh ấy bằng ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.
“Ồ, đây chẳng phải là người của Hoắc Thị hay sao? Tổng giám đốc Hoắc của các người đâu rồi: Ngô Thành Nam vừa nói xong, anh ta lại tỏ ra như vừa nhớ ra chuyện gì đó, anh ta che miệng mình, quái gở vờ vĩnh nói: “À tôi quên mất bây giờ tổng giám đốc Hoắc của các anh đang nằm trong bệnh viện, e là bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được, đúng là đáng tiếc mà”
Triệu Khôi Vĩ đang dặn dò công việc với người ở bên cạnh thì lại nghe thấy giọng nói muốn ăn đòn của Ngô Thành Nam, anh ấy vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt u ám của Ngô Thành Nam rồi.
Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt này của Ngô Thành Nam, Triệu Khôi Vĩ đã nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Vẻ mặt này của Ngô Thành Nam thật sự đáng ăn đòn mà, Triệu Khôi Vĩ thật sự rất muốn đấm cho anh ta rụng hết răng luôn.