Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 485



Chương 485

 

Thư ký nhìn hành động kỳ lạ của ông ta có chút sững sờ, mãi cho đến khi ông cụ đưa cái túi cho ông ta, ông ta mới chú ý trong đó có hai sợi tóc.

 

Một sợi là của ông cụ vừa mới bứt xuống, tóc có chút màu hoa râm, một sợi khác thì là màu đen, tóc rất trẻ trung khỏe mạnh.

 

“Ông chủ, ngài đây là?”

 

Ông cụ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta: “Cầm lấy đi làm giám định quan hệ huyết thống”

 

Ông ta vô cùng tin tưởng ông cụ Hoắc và Hoäc Tùng Quân, hai người đó không thể nào lừa ông ta về chuyện này, nhưng hơn hai mươi năm trước ông ta phạm vào một sai lầm rất lớn, nên bây giờ vẫn cẩn thận một chút thì sẽ tốt hơn.

 

Tóc của Ngô Thành Nam là lúc nãy khi ông ta sờ đầu anh ta len lén bứt ra, chờ có kết quả, nếu như thật sự giống kết quả nhà họ Hoắc giao.

 

cho ông ta, vậy ông ta nhất định phải làm ra một hành động lớn.

 

Lời này vừa dứt, thư ký đã biết sợi tóc màu đen này thuộc về ai, rất rõ ràng sợi tóc này là của Ngô Thành Nam.

 

Ông cụ bảo ông ta đi làm giám định huyết thống, đó chính là, rất có thể Ngô Thành Nam không phải cháu trai ruột của nhà họ Ngô.

 

Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong đầu thư ký trống rỗng.

 

Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi, ông cụ nuôi một đứa trẻ hơn hai mươi năm, nếu như không phải cháu trai ruột của nhà họ Ngô, vậy chỉ e là nhà họ Ngô phải tẩy bài rồi.

 

Nhưng mà khổ sở nhất hẳn là ông cụ.

 

Từ khi Ngô Thành Nam vào nhà, thư ký đã ở bên cạnh ông cụ, nhiều năm như vậy, đều tận mắt nhìn thấy, biết ông cụ bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với Ngô Thành Nam.

 

Sau khi nhận được tin cậu cả qua đời, đứa cháu trai Ngô Thành Nam này gần như chính là trụ cột tinh thần của ông cụ, mà bây giờ trụ cột tinh thần này nếu như là gi Thư ký nhớ tới cảnh tượng ông cụ té xỉu ở nhà họ Hoắc, còn có khi trên đường trở về trên người quanh quẩn bi thương, hẳn là người nhà họ Hoắc đã nói tin tức này cho ông ấy biết.

 

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu thư ký hiện lên nhiều thứ, cuối cùng nhìn về phía ông cụ, ánh mắt có chút đau lòng: “Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ đi kiểm tra, có lẽ hai ngày sẽ có kết quả.”

 

Ông cụ khẽ gật đầu, giọng nói già nua khàn khàn khó khăn nói: “Vất vả cho ông rồi, ngoài ra…”

 

Ông ta dừng lại một chút, qua mấy giây, mới tiếp tục nói: “Đi điều tra một chút, ngoại trừ đứa con nuôi Ngô Thành Nam này, Lập Thành còn có đứa con nào khác hay không, phái thêm nhiều người, nếu như có, nhất định phải cố gắng tìm được nó”

 

Đã nhiều năm như vậy, thật ra ông cụ cũng không còn ôm hi vọng, trên thế giới trẻ em bị bắt cóc nhiều như vậy, có mấy đứa có thể tìm được đường về nhà.

 

Nhưng nhà họ Ngô dù sao cũng không phải như gia đình bình thường, ông ta còn muốn đánh cược một lần, hy vọng trước khi ông ta nhắm mắt, có thể nhìn thấy đứa bé kia.

 

Cháu trai ruột của ông ta, con trai ruột của Ngô Lập Thành.

 

Ông cụ nghĩ đến đây, hốc mắt có chút ửng đỏ, có ngàn vạn ngôn từ muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành một cái thở dài năng nề.

 

Trong lòng thư ký cũng không quá dễ chịu, bây giờ tuổi tác ông cụ đã cao, tìm một đứa trẻ mất tích hơn hai mươi năm, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ông cụ còn có thể đợi được sao?

 

Không lâu sau ông cụ khôi phục lại cảm xúc, chỉnh lại tâm trạng của mình, giọng nói nghiêm túc: “Trước tiên chuyện này không được để lộ ra ngoài, âm thầm tiến hành, không thể để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra được, nhất là Ngô Thành Nam và Bách Nhã, biết không?”

 

Bây giờ hai người đó tranh quyền đoạt thế ở công ty, nếu như biết đến sự tồn tại của đứa bé kia, khó có thể chắc chắn sẽ không có ý đồ xấu xa gì.

 

Thư ký khẽ gật đầu, cất cái túi cẩn thận, mới ra khỏi phòng sách.

 

Trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua, ông cụ ngồi trong phòng sách lớn như vậy, sau lưng có giá sách to, nhưng cả người vô cùng nhỏ bé, lẻ loi trơ trọi đáng thương.

 

Sau khi thư ký từ phòng sách ra ngoài, thì chuẩn bị lái xe đem tóc đi giám định trước, lúc xuống lầu, vừa đúng lúc gặp Ngô Thành Nam thay một bộ quần áo cũng chuẩn bị ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.