Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 486



Chương 486

 

Ngô Thành Nam vừa thấy thư ký, thì cười lên tiếng chào hỏi ông ta: “Thư ký Trần, bây giờ tâm trạng của ông nội tôi đã khá hơn chút nào.

 

chưa? Buổi sáng ông đi đâu vậy? Tại sao tôi cảm thấy sau khi về nhà tâm trạng ông trở nên có hơi sa sút như vậy?”

 

Thư ký Trần nghe anh ta nói, nhíu nhíu mày, nếu như ở quá khứ, ông ta sẽ cảm thấy Ngô Thành Nam đang quan tâm ông cụ, nhưng mới vừa nghe ông cụ nói ra bí mật này, bây giờ lại nghe những lời này, đã cảm thấy lòng của người này không đơn giản.

 

Anh ta đang len lén tìm hiểu việc làm của ông cụ!

 

Thư ký Trần nghĩ đến đây, thật sự thấy không đáng thay ông cụ, nuôi nhiều năm như vậy, lại nuôi ra một kẻ ăn cháo đá bát.

 

“Cậu chủ, ông cụ đến nhà họ Hoắc, dù sao trước đó ngài tự mình truyền một chút tin tức ra, người nhà họ Hoắc rất tức tối, ông cụ là đến đó xin lỗi thay cho ngài.”

 

Giọng điệu ông ta cứng rắn, nụ cười trên mặt Ngô Thành Nam cứng đơ lại, có chút không được tự nhiên.

 

Giọng nói của thư ký Trần mang theo một chút oán trách: “Tôi đi theo ông cụ hơn ba mươi năm, ông ấy cứng cỏi ngông nghênh, nhưng rất ít khi cúi đầu trước người khác, hai năm nay xử lý tình hình rối rắm cho cậu, xin lỗi nhà họ Hoắc bao nhiêu lần rồi. Ngài phải biết thông cảm cho ông cụ, đừng hành động theo cảm tính, ông cụ đã lớn tuổi rồi”

 

Nói xong ông ta nhìn thoáng qua Ngô Thành Nam, thì rời đi.

 

Ngô Thành Nam nhìn bóng lưng của ông ta, sắc mặt khó xử, thật lâu mới xì một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một thư ký, có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi, dạy dỗ tôi!”

 

Sau khi Ngô Thành Nam rời khỏi nhà họ Ngô, anh ta không đến công ty ngay, mà là đi tìm Diệp Văn Bình, kết quả quả nhiên như anh ta đoán từ trước, hai cha con Diệp Văn Bình cũng sớm đã người đi nhà trống.

 

Anh ta phái người đi điều tra tung tích của hai người này, kết quả lại nhận được thông báo, hành trình của hai người bị người khác cố gắng che đậy, là người nhà họ Hoắc làm.

 

Nhà họ Hoắc làm việc này căn bản không có ý giấu diếm anh ta, còn cố ý để lộ ra cho anh ta biết, hai cha con Diệp Văn Bình là nhà họ Hoắc muốn bảo vệ, Ngô Thành Nam ra tay cũng phải cân nhắc một chút.

 

Điều này khiến Ngô Thành Nam vô cùng tức giận, lập tức đập phòng làm việc của mình tan nát.

 

Khi nhân viên tập đoàn nhà họ Ngô đi ngang qua phòng làm việc của anh ta, cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đập đồ đạc, đều bị dọa đến nơm nớp run rẩy.

 

Mặc dù Trần Bách Nhã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Ngô Thành Nam tức giận đã cảm thấy vui vẻ, làm anh ta càng vui vẻ hơn chính là, ông cụ vậy mà lại chủ động liên hệ với anh ta, để anh ta phụ trách hạng mục tương đối quan trọng trong công ty.

 

Vốn dĩ những hạng mục này hẳn là giao cho Ngô Thành Nam phụ trách, nhưng không biết tại sao, ông cụ đều giao cho anh ta.

 

Trong lúc nhất thời, Trân Bách Nhã vui mừng như điên, dù là không thể làm lung lay vị trí người thừa kế của Ngô Thành Nam, nhưng chỉ cần mình đứng đủ cao trong tập đoàn, anh ta cũng không thể nào tuỳ tiện động vào mình được.

 

Anh ta và mẹ anh ta không giống nhau, trước đây dưới sự điều khiển và ép bức của Ngô Thiên Lan, anh ta vô cùng có dã tâm với nhà họ Ngô, trăm phương ngàn kế đối đầu với Ngô Thành Nam, muốn cướp được vị trí người thừa kế từ trong tay anh ta.

 

Nhưng là ông cụ Ngô nhiều lần bảo vệ Ngô Thành Nam, cuối cùng khiến anh ta ý thức được, dù sao anh ta không phải cháu nội của nhà họ Ngô, có thể có được một số cổ phần đã rất khá, thừa kế toàn bộ nhà họ Ngô có vẻ hơi không thực tế.

 

Cho nên khi ông cụ Ngô giao hạng mục giao hạng mục cho anh ta, trong lòng Trần Bách Nhã rất cảm động, ông cụ quả nhiên là thương đứa cháu ngoại là anh ta, sau đó càng ra sức làm việc.

 

Việc này đến buổi tối, vẫn bị Ngô Thành Nam biết, trong lòng anh ta không cam tâm, ban đêm xông vào phòng sách của ông cụ, mặt mũi tràn đầy uất ức.

 

“Ông nội, trước đó không phải ông đã nói hạng mục này để con phụ trách hay sao? Tại sao lại giao cho Trân Bách Nhã?”

 

Tức giận trong lòng Ngô Thành Nam dâng lên cuồn cuộn, nhưng chuyện ngày hôm nay, anh ta cũng không dám làm lớn, chỉ dùng uất ức để che dấu lửa giận trong lòng.

 

Ông cụ nhìn văn kiện trong tay, nghe vậy mí mắt giật giật: “À, việc này à, là ông giao cho Bách Nhã. Hạng mục trong tay cháu đã rất nhiều rồi, ông sợ cháu bận rộn, bản thân phải mệt mỏi, nên để Bách Nhã phụ trách”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.