Chương 511
Ngô Thành Nam không phải kẻ ngốc, từ trong đối thoại vài câu của hai người vừa nãy, thì anh ta đã hiểu được, ông cụ đã sớm biết rằng anh †a là kẻ giả mạo rồi.
Với lại đã dặn dò thư ký trong âm thầm tìm kiếm “Ngô Thành Nam” thật sự.
Khó trách hôm đó sau khi ông cụ Ngô không bận tâm, ánh mắt nhìn anh ta rất phức tạp, cho dù anh ta lấy Ngô Lập Thành ra, ông ta cũng không có chút xúc động nào.
Trước đây anh ta còn tưởng rằng cùng một chiêu dùng nhiều rồi, ông cụ không bị lừa nữa, bây giờ xem ra, lúc đó ông ta đã biết mình là giả mạo rồi.
Thế chẳng phải hành vi khóc lóc hoài niệm Ngô Lập Thành của anh ta, chỉ sẽ làm trỗi dậy sự chán ghét trong lòng của ông cụ thôi sao.
Anh ta cứ như một thằng hề vậy, ở trước mặt ông cụ làm bộ làm tịch, trên thực tế sớm thì bị ông ta biết rõ hết tất cả suy nghĩ rồi.
Vẻ mặt của Ngô Thành Nam vừa sợ hãi vừa lúng túng, mọi thứ xảy ra của những ngày này đều móc nối lại với nhau.
Thái độ của thư ký đối với anh ta cũng không cung kính như trước, trong âm thầm ngoài mặt đang chế nhạo anh ta, hạng mục công ty mà anh ta phụ trách từng chút một giao tới trong tay của Trần Bách Nhã, quyền lực trong tay từng chút một bị dời khỏi.
Anh ta còn tưởng rằng trong lòng ông cụ có cơn giận đối với anh ta, không tiếc mua đồ lấy lòng ông ta.
Thì ra người ta sớm đã có suy nghĩ để anh ta nhường vị trí cho cháu ruột rồi.
Trong lòng của Ngô Thành Nam lập tức có một cơn tức giận, đôi mắt đỏ hoe nhìn chẳm chằm khe cửa, vẻ mặt hung tợn, nhưng sợ bị người ta phát hiện, cũng không dám đi cửa chính, trực tiếp lén lút rời khỏi nhà họ Ngô.
Một chuyến cả đi cả về lần này, lại không có người phát hiện.
Anh ta chỉ lo tức giận rời khỏi, hoàn toàn không có nghe thấy lời nói tiếp theo của ông cụ.
Ông cụ Ngô và thư ký thương lượng xong chuyện của công ty, im lặng một thoáng chốc, nói với thư ký răng: “Bên Ngô Thành Nam, dù sao tôi cũng nuôi cậu ta nhiều năm như vậy rồi, cho dù là chó mèo cũng nuôi ra tình cảm, huống chỉ là một con người sống sờ sờ”
Thư ký gật đầu: “Ngài đích thực phí hết tâm huyết trên người cậu ta, nuôi dạy cậu ta thành người, đã tận tình tận nghĩa rồi”
Ông cụ Ngô thở dài: “Đợi tìm được đứa con đó, thì ông kêu luật sư qua đây, tôi phải lập di chúc. Cổ phần của nhà họ Ngô, phần lớn cho đứa con đó, một phần chia cho Bách Nhã. Còn Ngô Thành Nam, tôi sẽ để lại tiền bạc đầy đủ, một số tài nguyên quan hệ cho cậu ta, chỉ cần cậu ta có bản lĩnh, nửa đời sau cũng sẽ không sống quá tệ.”
Khóe miệng của thư ký nhúc nhích, trầm giọng nói: “Ông chủ thật có lòng tố Đối với thằng giả mạo đó cũng có thể nhân từ như vậy, nếu như đổi lại là ông ta, tu hú chiếm tổ nhiều năm như thế, đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Ngô cũng là nhẹ đấy, đâu còn đồng ý để lại tiền bạc tài nguyên gì cho anh ta.
“Vi dù sao tôi cũng từng xem cậu ta là người thân duy nhất” Ông cụ Ngô thở dài một tiếng.
Tình cảm nhiều năm như vậy, đâu phải dễ dàng thế kia thì biến mất đâu, nếu như không phải khoảng thời gian gần đây Ngô Thành Nam gây sự, tiêu mòn hết tình cảm của ông ta, nói không chừng cổ phần của nhà họ Ngô cũng sẽ để lại một ít cho anh ta.
Nhưng mà bây giờ không được, Ngô Thành Nam không thể ở lại nhà họ Ngô, dã tâm của anh ta quá lớn, lòng dạ hẹp hòi, cứ như con rắn độc mai phục trong bụi cỏ vậy, nếu như để anh ta ở lại, cháu ruột của ông ta hung nhiều lành ít.
“Tuổi tác tôi lớn rồi, đợi đứa cháu đó về, thì rút ra nhà họ Ngô, ông phải phụ trợ cậu ấy thật tốt, nhất định phải giúp cậu ấy đứng vững gót chân”
Ông cụ Ngô vì công ty làm lụng vất vả hết cả đời, cũng là lúc rút ra trung tâm quyền lợi, giống như ông nội Hoắc vậy, ung dung thoải mái dưỡng lão rồi.
Đáng tiếc, ông ta không có đứa cháu không chịu thua lại đỡ lo như Hoắc Tùng Quân.