Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 515



Chương 515

 

Cô ta nhanh chóng cho bút ghi âm vào trong túi xách, ôm chặt túi rồi lui về phía sau một bước: “Anh dám cướp đồ của tôi thì tôi sẽ lập tức gọi điện cho ông cụ nhà anh, tôi vẫn còn lưu số của ông ấy đấy”

 

Trong chớp mắt Ngô Thành Nam liền không dám nhúc nhích, nếu Trương Kim Liên đến tìm ông cụ, với tính cách đa nghi của ông ta sợ là ông ta sẽ nghi ngờ mình ngay, anh ta không dám mạo hiểm như vậy.

 

Trương Kim Liên thấy anh ta nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên thì vội nuốt một ngụm nước bọt, không ngừng nhìn về phía cửa.

 

Nhìn thấy có người đẩy cửa quán cà phê ánh mắt cô ta chợt lóe lên: “Ở đây, tôi ở đây”

 

“Tổng giám đốc Trương” Hai người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bảo vệ bước tới.

 

Hai người đều cao lớn cường tráng, trông có vẻ là người không dễ chọc, muốn chế ngự được Ngô Thành Nam cũng không có gì khó, Trương Kim Liên đã hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm.

 

Cô ta đi theo Ngô Thành Nam tất nhiên không có khả năng không chuẩn bị gì. Ngoài việc mang theo bút ghi âm thì lúc rời khỏi công ty cô ta còn nói với bảo vệ của công ty, nhờ họ mười năm phút nữa đến quán cà phê bên cạnh công ty đón mình.

 

Hai nhân viên bảo vệ bảo hộ Trương Kim Liên cực kỳ chặt chẽ ở sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thành Nam tỏ vẻ bất thiện: “Anh muốn làm gì tổng giám đốc Trương?”

 

Ngô Thành Nam cắn răng, ánh mắt âm trầm nhìn xuyên qua hai người bảo vệ hướng về phía Trương Kim Liên .

 

Anh ta không ngờ người bình thường ở cùng với anh ta có vẻ ngốc nghếch đáng yêu hóa ra lại cân nhắc mọi chuyện chu toàn như vậy, e là Trương Kim Liên vẫn luôn đề phòng anh ta.

 

Ngô Thành Nam vốn còn định chờ sau khi ra khỏi quán cà phê sẽ cướp lại bút ghi âm, không ngờ cô ta lại gọi cả bảo vệ tới. Như vậy e là bây giờ anh ta không còn cơ hội nữa.

 

Ánh mắt anh ta đảo quanh, nhanh chóng tìm biện pháp đối phó.

 

Trương Kim Liên đã sớm được Bạch Hoài An cảnh báo về tính cách âm hiểm của Ngô Thành Nam, thấy anh ta như vậy liền cất giọng nói: “Tôi khuyên anh đứng có ý đồ xấu gì nữa. Chờ đến khi tôi trở về sẽ sao.

 

lưu đoạn ghi âm này ra. Tôi có người lớn làm trong ngành công an, tôi sẽ gửi cho người ta bản ghi âm này luôn. Nếu tôi hoặc bố mẹ tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh cứ chờ làm người bị tình nghi đầu tiên đi”

 

‘Vẻ mặt Ngô Thành Nam đột nhiên suy sụp, ánh mắt độc ác trừng Trương Kim Liên.

 

Trương Kim Liên đặt một tờ tiền lên khay của nhân viên phục vụ: “Tôi trả tiền cho tách cà phê vừa rồi”

 

Nói xong được bảo vệ hộ tống rời khỏi quán cà phê.

 

Ngô Thành Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, vết cà phê bám trên người đã khô lại. Anh ta gắt gao nhìn chằm chăm hướng Trương Kim Liên rời đi, khuôn mặt trông hết sức đáng sợ.

 

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ, run giọng nhắc nhở: “Thưa anh, anh có muốn xử lý..”

 

Ngô Thành Nam nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, thấy không ít người đang nhìn mình chằm chằm liền rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn?”

 

Ánh mắt anh ta rất kinh khủng, những người đang nhìn sang đây đều quay mặt đi, không dám nhìn thêm nữa.

 

Ngô Thành Nam thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng rời khỏi quán cà phê, chỉ bóng lưng cũng đã lộ ra vài phần nóng nảy.

 

Bên này, sau khi Trương Kim Liên trở lại công ty thì bố Trương, mẹ Trương đã nhận được tin tức, họ nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của cô ta, kéo cô ta đứng dậy xem xét hết một vòng.

 

Thấy cô ta không có chuyện họ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Mẹ Trương tức giận chọc vào trán cô ta: “Cái con nhóc này, không phải lúc trước mẹ đã bảo con là không được tiếp xúc Ngô Thành Nam nữa à. Anh ta tính tình nhỏ nhen, tâm tư lại độc ác, nếu con bị anh ta làm hại thì bố mẹ sẽ đau lòng chết mất”

 

Trương Kim Liên cười ngu ngơ, kéo tay mẹ Trương làm nũng: “Con biết mà, thế nên con mới có chuẩn bị, không lên xe anh ta”

 

Lúc này cơn giận của mẹ Trương mới tan đi ít nhiều, bà giận trừng mắt nhìn cô ta: “May là con vẫn còn lanh lợi được một chút đấy”

 

Bố Trương lại lo lắng chuyện khác: “Anh ta vẫn còn ép con kết hôn với anh ta à?”

 

“Vâng” Trương Kim Liên đáp lời rồi nhanh chóng lấy cây bút ghi âm từ trong túi ra: “Bố, bố nghe thử đi. Con cảm thấy Ngô Thành Nam bây giờ giống như chó cùng rứt giậu vậy, rất kỳ lạ. Dường như anh ta rất gấp gáp, vì muốn con kết hôn với anh ta mà thủ đoạn hạ lưu nào cũng dùng được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.