Giọng nói này thật sự quen thuộc, hắn đã từng nghe ở đâu rồi?
- Cô là ai? Món quà gì chứ? - hắn hỏi gặng.
- Nhớ lúc trước gia đình anh,khiến cho tôi trong một thời gian ngắn mất tất cả, khiến tôi phải trốn chui,trốn lủi,mà giờ anh đã nỡ quên rồi sao?
Giọng nói đó, câu nói đó,không lẻ chính là...?
Hắn sửng sờ một lúc,là ả sao?
- Á Linh? Là cô sao?
- Ồ,anh vẫn còn nhớ tên tôi sao? Tôi cứ ngỡ một kẻ trăng hoa như anh, sẽ không nhớ hết được những người phụ nữ bên mình chứ. - Ả nói với vẻ châm chọc hắn.
- Cô muốn gì? - hắn dường như cảm nhận được điềm báo gì đó sắp xảy ra.
- Tôi chẳng muốn gì ngoài việc lấy lại tất cả những gì đã mất đâu. Những món quà bất ngờ sẽ còn trao đến,anh cứ từ từ mà đón nhận.
- Chuyện của cty nhà chúng tôi là do cô?
- Anh thông minh lên rồi đấy. Đầu tiên là sự nghiệp, sau đó sẽ là tình yêu. - đầu dây bên kia vang lên một giọng cười đầy đắc ý.
Về phía anh, khi chạy đến phòng làm việc của bà,thấy bà đang nằm bất tỉnh trên sofa,kế bên có vài cô thư ký đang lau người cho bà.
Anh lao tới,xô ngã hết những người xung quanh bà,anh lay lay người bà.
- Mẹ tôi bị làm sao? - anh quay đầu hỏi mọi người.
- Thưa cậu, chủ tịch vì chịu không nổi cú sốc này,nên khi vừa gọi điện xong,bà đã ngất xỉu ạ. - một cô thư ký lí nhí.
- Mau,mau gọi xe cứu thương, đưa mẹ tôi đến bệnh viện. - anh bế bà dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi ra,hắn cũng vào,bắt gặp cảnh anh bế mẹ, hắn càng nôn ruột.
- Mẹ,mẹ bị sao vậy.
- Đưa mẹ đi cứu thương rồi nói sao, à cậu ở lại xem điều tra xem tình hình ở đây đi, có tin tức của mẹ tôi sẽ liên lạc cho cậu. - anh nói rồi,bước nhanh ra trước đón xe.
Hắn gầm mặt, chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến như vậy.
Hắn đi vào cty,nhìn bọn người kia đang nhôn nháo dọn đồ đi.
- Ai đi hãy đi,còn ai nếu muốn có thể ở lại giúp cty,chúng tôi hứa sẽ đền đáp. - Hắn hét lên.
- Cty phá sản,mất hết rồi, còn gì để đền đáp chúng tôi được ư? - một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Đúng,đúng vậy, ở lại đây chỉ có chết đói, tôi còn phải nuôi con nhỏ. - tiếng xì xầm, bàn tán bắt đầu.
- Này, mọi người bình tĩnh đi, hãy nhớ ngày đầu chủ tịch đã dìu dắt chúng ta như thế nào, từ một người chỉ đi khuân vác hàng, từ một người suốt ngày chỉ chạy vặt cho những cty nhỏ, nhờ có chủ tịch đã dang tay chào đón chúng ta, cho chúng ta một điểm tựa,đào tạo chúng ta,mở một tương lai mới cho chúng ta, vậy mà giờ đây đến khi cty gặp chuyện, chúng ta lại tháo chạy, bỏ mặc chủ tịch ư? Đây chính là lúc chúng ta trả ơn. Tôi tin, chắc chắn cty sẽ có cách giải quyết ổn thỏa. - một người phụ nữ đã theo chân cty lâu năm lên tiếng giải thích với bọn họ.
- Đúng,chúng tôi sẽ có cách giải quyết, anh tôi cũng có một cty riêng, nhất định sẽ không để mọi người phải chịu thiệt thòi đâu.
Không gian im lặng,trầm xuống, bọn họ cúi đầu suy nghĩ về hành động của mình.