Tuy rằng nửa đêm hôm qua chuông báo động kêu vang nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc sát hạch vào sáng hôm sau.
Bởi vì không còn Phùng Anh Anh gây vướng tay vướng chân nên Nhiếp Nhiên toàn lực thể hiện trong các sát hạch thể năng tiếp theo, hoàn toàn không còn dáng vẻ chậm rãi ung dung như ngày đầu tiên mang vật nặng chạy bộ nữa.
Ngay cả Lý Kiêu cũng phải nhìn Nhiếp Nhiên bằng con mắt khác.
Cô thật sự không ngờ được rằng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi chạy bộ buổi sáng với mình mà Nhiếp Nhiên lại tạo ra hiệu quả khác biệt lớn đến như vậy.
“Cậu nói xem có phải Nhiếp Nhiên bị điên rồi không? Tinh thần thất thường nên mới biến thành như vậy?”“Tôi cũng đang vô cùng nghi ngờ đây, cứ cảm thấy từ sau khi bị đuối nước, cậu ta đã không còn như trước nữa! Không ngờ lại còn vượt qua cả Lý Kiêu.
”“Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!” Sau khi mọi người nghe được sĩ quan huấn luyện tuyên bố người đứng hạng nhất đợt sát hạch thể năng lần này là Nhiếp Nhiên thì ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán xì xào.
Mà Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của mọi người, đi thẳng về phía Lý Kiêu.
“Còn nhớ giao hẹn lúc trước của chúng ta không?”Lý Kiêu gật đầu, không nói lời nào.
“Vậy thì phiền cậu sau này…” Nhiếp Nhiên dừng một chút, nụ cười trên miệng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, nghiêm túc nổi lên trong đáy mắt, “Đừng có suốt ngày theo dõi tôi nữa.
”“Chỉ cần cậu không gây hại cho đồng đội và đại đội tân binh thì tôi sẽ không theo dõi cậu nữa.
Nhưng mà…” Lý Kiêu cũng tạm dừng mấy giây, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nghị, “Nếu cậu làm gì có hại, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô, lạnh lùng cười nhạo.
Thật không biết tấm lòng yêu nước thương dân của cô ta có phải có từ trong bụng mẹ không nữa.
Sau khi kết thúc kỳ sát hạch căng thẳng, mọi người sẽ có một tuần để nghỉ ngơi, vì thế mọi người đều quyết định ra ngoài để thư giãn.
Trời vừa sáng, mọi người đều thay bộ quân phục huấn luyện ra, ăn mặc xinh đẹp rời khỏi phòng ngủ, ngay cả Lý Kiêu cũng tới thư viện sau khi tập thể dục buổi sáng xong, chỉ còn lại mình Nhiếp Nhiên vẫn còn ngủ nướng ở trên giường.
Toàn bộ doanh trại huấn luyện rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, nhìn vô cùng trống trải.
Mà trong một văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà huấn luyện, Phương Lượng đang đứng trước một người đàn ông trung niên, là sĩ quan huấn luyện trưởng của đại đội tân binh lần này - Nghiêm Quý Quảng.
“Lần sát hạch thể năng này, nghe nói Lý Kiêu bị một người tên là Nhiếp Nhiên giành mất hạng nhất.
”Phương Lượng gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy bất ngờ với chuyện này.
”Đâu chỉ là bất ngờ, quả thực là bị dọa sợ ấy chứ!Vào ngày hôm sau, khi anh ta nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên chễm chệ đứng đầu tiên ở tất cả các hạng mục, anh ta cảm thấy cứ như mình đang nằm mơ vậy.
“Được rồi, lần này chúng ta có nhiệm vụ cần em học viên Nhiếp Nhiên này hoàn thành đây.
” Nghiêm Quý Quảng lấy từ trong ngăn kéo ra một túi hồ sơ giao cho Phương Lượng.
“Trước giờ tân binh của đại đội chúng ta chưa từng nhận nhiệm vụ.
” Phương Lượng nhìn túi hồ sơ mỏng manh kia, cau mày trả lời.
“Nhiệm vụ lần này cấp trên cho rằng sử dụng người mới thì tốt hơn.
”Phương Lượng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đẩy hồ sơ trở về, “Cho dù có là người mới thì cũng cần phải có năng lực, tôi cho rằng Nhiếp Nhiên bây giờ còn chưa có năng lực này.
”Nghiêm Quý Quảng không tức giận, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Nếu nhiệm vụ này để Lý Kiêu thực hiện, cậu nghĩ là có thể hoàn thành?”“Đương nhiên là có thể rồi.
”Dựa vào thực lực và trình độ mà Lý Kiêu thể hiện ra trong mấy tháng qua, cô đã sớm không còn được tính là tân binh nữa, hoàn toàn có thể tiếp nhận huấn luyện cấp độ cao của quân đội.
“Thì đúng rồi, ngay cả Lý Kiêu mà em ấy cũng có thể thay thế được, chứng tỏ em ấy hoàn toàn có thể nhận nhiệm vụ này.
”“Nhưng Lý Kiêu tốt nghiệp trường quân đội, còn Nhiếp Nhiên chỉ tốt nghiệp cấp ba, ngay cả kỹ năng theo dõi cơ bản nhất còn không có.
” Phương Lượng cảm thấy có phải thủ trưởng của mình quá tin tưởng Nhiếp Nhiên rồi không.